Rốt cuộc thì trang cuối cùng trong sổ tốt nghiệp ấy viết cái gì? Một năm sau đó, Lục Nhung cũng nhận được câu trả lời thuộc về mình.
Vào độ giữa tháng bảy, thành tích thi đại học được công bố. Lâm Mộ bởi vì kẹt một cái thí nghiệm lâm thời trong đại học nên phải sốt sắng chạy trở về, đợi đến khi thành tích của Lục Nhung có rồi, hai người mới có thời gian gọi điện thoại cho nhau, lo âu thấp thỏm trong lòng Lâm Mộ mới rốt cuộc được buông xuống.
“Khoa truyền thông?” Lâm Mộ bên kia giống như đang bận bịu cái gì đó, cứ phát ra âm thanh loạt xoạt suốt, “Cũng được á, nhưng nếu điểm không đủ là phải kết hợp với nguyện vọng điều chỉnh đó.”
Lục Nhung không nói chuyện, lẳng lặng nghe hồi lâu, mãi đến khi Lâm Mộ hỏi lại một tiếng: “Đang làm gì á?”
Lục Nhung trả lời: “Không làm gì cả.” Khựng lại một lát, nam sinh khẽ nở nụ cười nghe như tiếng thở dài, “Cảm giác mọi thứ giống như đang nằm mơ vậy.”
Lâm Mộ cũng cười, bên kia như có ai đó đang í ới gọi tên Lâm Mộ, Lục Nhung bèn hỏi có cần cúp điện thoại không, Lâm Mộ thái độ có vẻ thoải mái bảo rằng không cần.
Cậu nói: “Làm sao có thể đang nằm mơ chứ, cậu nên như thế, cố gắng học tập, nỗ lực thi đại học, sau đó ngoan ngoãn ở bên cạnh tớ.”
Lục Nhung chắc là cũng bị người nào đó thay đổi đề tài một cách đột ngột như vậy làm cho tức cười, rồi sực nhớ ra điều gì đó, nói: “Tớ lấy được sổ tốt nghiệp rồi.”
Lâm Mộ nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, cười hỏi: “Thấy trang cuối cùng viết cái gì chưa?”
“Thấy rồi.” Lục Nhung trả lời, cầm cái thẻ trên tay giơ lên cao, ánh mắt chăm chú nhìn vào hàng chữ nằm bên dưới khẩu hiệu trường.
“Con đường tương lai có lẽ cô đơn mà dằng dặc, nhưng dù thế nào đi nữa cũng xin đừng dừng bước lại, bởi vì bước đường ấy cuối cùng sẽ đưa ta cập bến của những vì sao.”
Lâm Mộ nghe đối phương đọc xong, mới nhẹ giọng bật cười, nói: “Chung Hòa viết ra dài dòng như vậy chắc là để cho các học sinh đặc biệt xem hiểu được.”
Lục Nhung khó hiểu hỏi lại: “Bản gốc là viết thế nào?”
“Đây là một câu ngạn ngữ tiếng Latin.” Lâm Mộ cười, âm thanh từ bên kia di động truyền sang phía bên này.
Cậu nói, “Lần bước gian khổ, vươn đến chân trời.” (*)
Hai người họ sau lại tán gẫu thêm một lát, đến khi Phương Lạc Dao đi vào gọi Lục Nhung ra dùng cơm. Phương Nặc năm nay tham gia thi vào cấp 3, sau này có thể xem như là đàn em của Lục Nhung.
Cơ mà so với Lục Nhung thì Phương Nặc rõ ràng ngưỡng mộ Lâm Mộ nhiều hơn.
“Anh Mộ có nói sẽ trở về tham gia lễ thành lập trường không ạ?” Phương Nặc bưng bát ra bàn, miệng hỏi Lục Nhung, bây giờ lá gan của cậu nhóc to hơn hồi trước nhiều lắm, cả người cũng tràn ngập sức sống, nhất là từ sau khi bắt đầu nhổ giò cao lên, hoàn toàn chẳng còn vẻ yếu ớt dễ ăn hiếp như hồi trước nữa.
Cậu với mẹ mình đều ở dưới lầu một, để tiện chăm sóc Trần Mỹ Hoa cũng ở lầu một. Suốt năm nay tình trạng của bà nội không có gì thay đổi nhiều lắm, trạng thái tinh thần vẫn như cũ, chẳng khá hơn chút nào, thời điểm tỉnh táo cũng ít hơn so với lúc trước. Cũng may là có Phương Lạc Dao tận tâm chăm sóc, nếu không sợ là Lục Nhung vì phải dành thời gian trông nom Mỹ Mỹ mà bỏ lỡ việc học tập.
Mà cứ mỗi lần Trần Mỹ Hoa nghe thấy tên “Lâm Mộ”, là sẽ lập tức có phản ứng.
Bà hỏi: “Mộ Mộ về rồi hả?”
Lục Nhung múc canh cho bà, nhẹ giọng trò chuyện: “Chưa về, cuối tuần này không thể trở lại được.”
Trần Mỹ Hoa trề môi, mặt mày tỏ vẻ mất hứng: “Sao Mộ Mộ không chịu về, chẳng lẽ Mộ Mộ không cần Mỹ Mỹ nữa?”
“…” Lục Nhung cũng không rõ lắm cái kiểu ‘Tình yêu thiếu nữ mới lớn’ của bà nội mình là từ đâu mà có, nhưng bà đã thế từ đó đến giờ rồi, chỉ có thể dỗ dành thôi chứ biết sao giờ, đành kiên trì nói: “Làm sao không cần Mỹ Mỹ được.”
Trần Mỹ Hoa hai mắt chăm chú nhìn cậu.
Lục Nhung để mặc bà nhìn, vẻ mặt hết sức thật lòng nói: “Với cả, Lâm Mộ không phải bạn trai của bà, cậu ấy là bạn trai của cháu, bà không thể nói bừa như vậy nữa, Mỹ Mỹ nhớ chưa?”
Trần Mỹ Hoa vẻ mặt tỏ ra ấm ức, cơ mà lại có chút sợ Lục Nhung, cuối cùng thật sự rất không cam tâm lẩm bẩm một câu “Biết rồi.”
Dùng cơm xong, Lục Nhung bắt đầu ngồi nghĩ vấn đề nguyện vọng đại học. Cậu không giống Lâm Mộ, thành tích ưu việt đến nỗi có thể tùy ý lựa chọn trường học, điểm thi chỉ là suýt soát cập mé điểm các trường đại học loại 1. Hơn nữa chỉ có thể lựa chọn trường ở Tô Châu, cho nên Lục Nhung đã chuẩn bị sẵn tâm lý kết quả cuối cùng sẽ phải chuyển hướng nguyện vọng điều chỉnh.
***
Lý Tử với Mạc Hiểu Hiểu một người thi đậu Tứ Xuyên, một người ở Vũ Hán, hai cô bạn thân xa mặt nhưng không cách lòng, dạo gần đây vẫn luôn hẹn nhau ra ngoài đi chơi cho đã.
“Chị Lâm Triều cũng đi chung với tụi này á.” Mạc Hiểu Hiểu share hành trình của mình vào nhóm chat, hiện tại ba cô gái tự xưng mình là “Nhóm thân tàn chí kiên quyết chí du lịch vòng quanh thế giới”, cũng đã vài lần đi xa du ngoạn rồi.
Lâm Triệu hiện tại đang ở Bắc Kinh học chơi cờ, dự định trong hai năm sắp tới sẽ tập trung thăng lên thất đoạn. Nửa năm trước cô vừa mới đoạt quán quân trong giải thi đấu quốc tế, hiện tại có thể xem như là kỳ thủ nữ có thứ bậc nổi tiếng của cả nước.
Nếu so với kỳ thủ chuyên nghiệp nam thì có rất ít kỳ thủ nữ tham gia thi đấu các giải quốc tế, nhất là trong các trận đoạt danh hiệu, kỳ thủ nữ thậm chí còn không thể lọt vào giải đấu xoay vòng. Lại thêm Lâm Triều là trường hợp đặc biệt hơn hẳn người bình thường, bởi thế nên giới truyền thông vẫn luôn chăm chăm hai mắt chú ý đến các ván đấu của cô.
Lâm Mộ không biết đã bao nhiêu lần nói về việc này, bảo là rất gây ảnh hưởng đến trạng thái của Lâm Triều, đám người kia lợi dụng khuyết tật của người khác có gì đang ăn “bánh bao máu” đâu chứ. Tuy là khiến cho người bên ngoài chú ý tới, có được danh tiếng nhất định, nhưng thử mà Lâm Triều thua xem, bọn họ sẽ mắng càng thê thảm hơn.
Người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy tưng bừng náo nhiệt, nào là khuyết tật, rồi kỳ thủ chuyên nghiệp, lại là phái nữ, còn đoạt quán quân nữa chứ.. Mấy điều này cái nào cũng là đề tài hot gây sự chú ý. Lâm Triều thắng cờ cũng thế, mà thua cờ cũng thế, còn chẳng hút mắt bằng cái mánh khóe “khuyết tật câm điếc” kia nữa. Nhưng nhìn xem, Lâm Triều bao nhiêu năm nỗ lực cố gắng là để làm gì, là vì muốn xé đi cái mác “khuyết tật” trên người mình mà thôi. Cô chẳng cần ai thương hại mình cả, từ trước đến giờ cô vẫn luôn cho rằng ngoại trừ không thể nói, không thể nghe ra, bản thân mình và những người khác chẳng có chỗ nào khác nhau hết.
Mà đỉnh điểm bùng nổ của việc này, chính là trong buổi phỏng vấn Lâm Triều sau khi đoạt quán quân giải đấu cờ vây quốc tế dành cho nữ.
Lâm Triều từ chối toàn bộ phỏng vấn của giới truyền thông, cũng ở mạng xã hội phát biểu rõ ràng, “Sau này dù là thắng hay thua đều không tiếp nhận phỏng vấn”. Cô quyết định dùng sự im lặng để kháng cự lại đám báo chí vẫn luôn dùng mình làm mánh lới thu hút công chúng kia.
Một người bình thường muốn kháng cự lại tư bản, tất nhiên là sẽ có kẻ không tin tưởng. Không phỏng vấn được Lâm Triều, vậy đổi sang phỏng vấn người thân của Lâm Triều.
Lâm Mộ từng bị làm phiền mấy lần, cuối cùng bị hỏi đến phát cáu, quay ngoắt sang hướng vào cái micro của gã phóng viên nào đó đang thiếu điều dí vào mặt mình, buồn cười nói: “Mấy người cũng biết chị hai tôi là một người vừa câm vừa điếc, mà sao cứ đòi phỏng vấn chị ấy hoài vậy?”
Phóng viên chắc là không nghe ra được ẩn ý trong câu nói này, có chút ngây thơ giải thích: “Có thầy thủ ngữ đi theo mà, thời buổi bây giờ phiên dịch lại tiện lắm.”
“Tôi nói, chị tôi là một người vừa câm vừa điếc.” Lâm Mộ nhìn vào máy quay, lạnh lùng nói “Các người không hiểu à?”
Phóng viên chớp mắt, nở nụ cười gượng gạo: “À ờ… Kỳ thủ Lâm Triều là tấm gương lan tỏa năng lượng tích cực cùng gợi dậy cảm hứng cho người trẻ tuổi…”
“Stop.” Lâm Mộ khó chịu ngắt lời đối phương “Chị của tôi chẳng phải là gương gủng cho bất kẻ nào cả, chị ấy không gánh nổi thân phận này đâu. Mọi người ai cũng là người bình thường, chị ấy chỉ là mỗi ngày đều chơi cờ suốt 365 ngày mà thôi.”
Phóng viên: “…”
Lâm Mộ nhìn máy quay, nói một câu cuối cùng: “Chị của tôi là vì không nghe cũng không nói chuyện được, mới có thể kháng cự lại các người. Mà những người không có cách nào phản kháng lại các người cuối cùng chỉ phải tự biến mình thành một ‘Kẻ vừa câm vừa điếc’. Các người tự ngẫm lại xem, rốt cuộc thì ai mới là kẻ đáng thương đây.”
_________________
Chú thích
(*) Câu này nguyên gốc là Per Aspera ad Astra, phiên dịch ra tiếng Anh là “through hardships to the stars”, tiếng Việt bên mình dịch đại khái là: Vượt đường chông gai hướng đến sao trời