Buổi chiều hôm ấy, nhóm trở về biệt thự trước nhất là An Cẩm Thành và Lâm Triều, hai người họ đi xe về cũng xe, tốc độ đương nhiên nhanh hơn người khác nhiều rồi.
Lâm Triều chẳng có một chút gì xấu hổ hay mất tự nhiên bởi vì vừa từ chối lời bày tỏ của An Cẩm Thành, cô lấy bàn cờ cùng hộp cờ ra, hỏi đối phương:【 Cậu muốn học cờ vây? 】
Trước đó Lâm Mộ hỏi cô một lần hướng dẫn chơi cờ bao nhiêu tiền, hiện tại ngẫm lại có lẽ là An Cẩm Thành hỏi.
“…” An Cẩm Thành ngược lại có chút mất tự nhiên ngồi đối diện thiếu nữ, vươn tay ra dấu hỏi:【 Học phí bao nhiêu? 】
Lâm Triều vẻ mặt thản nhiên, tay chống cằm, tay còn lại vừa xếp cờ vừa ra dấu:【 Không thu tiền của cậu 】
An Cẩm Thành “?”
Lâm Triều ngước mi mắt lên ngó đối phương một cái, giống như khẽ nở nụ cười, “nói”:【 Bởi vì cậu đẹp á 】
***
Lúc Lâm Mộ cùng Lục Nhung dẫn theo Trần Mỹ Hoa trở về, bàn cờ của Lâm Triều đã có quá nửa được đặt cờ đen cùng cờ trắng, thoạt nhìn như nửa phần giang sơn trong tranh thủy mặc vậy, cô thấy em trai mình liền hơi ngước cằm, vươn tay ra dấu hỏi:【 Chịu về rồi? 】
Lâm Mộ gật đầu, quay qua hỏi An Cẩm Thành: “Chị tớ chấp cậu mấy quân ấy?”
An Cẩm Thành ngó cậu ta một cái, biểu tình trên mặt thoạt nhìn như vừa bị ngược đãi đến tâm hóa tro tàn, lạnh nhạt đáp: “Chỉ giúp bày cờ thôi.”
Lâm Mộ đưa mắt nhìn bàn cờ, quả nhiên thấy được Lâm Triều chỉ vào đâu, An Cẩm Thành liền đặt cờ vào chỗ đấy, cảm giác như chị hai nhà mình có thêm một thằng hầu giúp luyện kỳ phổ.
Chú thỏ xám của Trần Mỹ Hoa cần một cái ổ, Lục Nhung lục tìm ra mấy tấm ván gỗ, dự tính đóng một cái làm lồng tạm thời cho nó, Lâm Mộ cũng giúp một tay, hai người đang làm được một nửa thì thấy Mạc Hiểu Hiểu cùng Lý Tử về.
Trên chân giả của Mạc Hiểu Hiểu vẫn còn đang cột cái khăn vuông kia, Lâm Mộ nhìn thấy, liền cười hỏi: “Kỵ sĩ về rồi?”
Mạc Hiểu Hiểu thoải mái giơ chân ra, vẻ mặt kiêu hãnh nói: “Kỵ sĩ ngầu không?”
Lâm Mộ huýt sáo một tiếng: “Ngầu chớt anh luôn.”
Buổi đi chơi này khiến hai cô bé hết sức hài lòng thỏa mãn, bảo Lục Nhung với An Cẩm Thành share ảnh cho mình, sau đó tự đi chỉnh sửa, Trần Mỹ Hoa cho con thỏ ăn, Lục Nhung vừa cưa gỗ vừa nhìn bà nội mình, lên tiếng dặn dò “Mỹ Mỹ đừng cho nó ăn nhiều quá.”
Trần Mỹ Hoa ngoài miệng thì đồng ý liên hồi, cơ mà trên tay vẫn không ngừng nhét rau cho thỏ ăn, Lục Nhung thấy nhắc vào lần cũng vô dụng, liền túm lấy túi rau cất lên, Trần Mỹ Hoa khóc lóc ầm ĩ một lát, rồi cũng thôi.
Ráng chiều hoàng hôn của ngày hè lén lút bò lên, trong núi bóng râm phủ đầy, trời xanh nước biếc, mà đến đám mây cũng hóa màu hồng, Lâm Mộ ngẩng đầu lên, mảng trời hồng ngọt ngào lập tức rót vào trong đáy mắt.
Bởi vì phải làm công việc thể lực, nên Lục Nhung chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu tối, trong miệng ngậm cây đinh, một tay cầm búa đóng ván gỗ, động tác gọn gàng dứt khoát, Lâm Mộ nhìn ngắm ráng chiều được một lát, ánh mắt lại bị cánh tay của Lục Nhung hấp dẫn nhìn qua.
Lúc cậu vừa mới quen biết Lục Nhung, khi ấy cũng đang độ vào hè, vẻ ngoài của đối phương bị nắng gắt biến thành màu nâu sậm, năm nay tuy cũng phơi nắng đen một chút, nhưng là màu da nâu khỏe mạnh, mồ hôi rịn ra trên cổ chậm rãi lăn xuống, để lại một vết ẩm ướt nho nhỏ mát lạnh.
Lâm Mộ nhìn mà có chút hâm mộ cơ bắp của đối phương, thiếu niên mà, ở độ tuổi này lúc nào mà chẳng có suy nghĩ thích so đo, mà dáng người của Lục Nhung nếu đặt ở bên ngoài, có lẽ còn chất hơn cả mấy vị nam tính có thói quen tập thể hình cố định nhiều năm.
Lục Nhung cúi người nhặt lấy tấm gỗ, Lâm Mộ không kềm được lòng thò tay vịn vô bụng người ta.
“…” Lục Nhung giật thót mình, không dám cử động, hỏi: “Cậu sờ cái gì đấy?”
Lâm Mộ không suy nghĩ nhiều, vô cùng đơn thuần hỏi một câu: “Cậu có múi bụng không?”
Lục Nhung: “Chắc sáu múi.”
Lâm Mộ: “Cho tớ xem đi.”
Lục Nhung ngó mắt nhìn đối phương, vẻ mặt kỳ lạ: “Ngay bây giờ?”
Lâm Mộ: “Đều là đàn ông cả mà, xấu hổ làm chi, cậu kéo áo lên cho tớ xem đi.”
Lục Nhung “…”
Nam sinh tay cầm ván gỗ đứng im không nhúc nhích, Lâm Mộ có chút sốt ruột gấp gáp, thò tay liền muốn kéo vạt áo của đối phương lên tới ngực, Lục Nhung chậm tay không kịp ngăn lại, Lâm Mộ vừa mới xáp lại gần, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng hô to của Tôn Hải.
“Tụi tao về rồi đây! Hai đứa bây đang làm cái gì đó!?”
Lâm Mộ muốn ngoái đầu lại, nào ngờ Lục Nhung bỗng nhiên úp vạt áo trước xuống, trực tiếp trùm lấy cái đầu của cậu.
Lâm Mộ “…”
Mũi của cậu lúc nãy đang dán sát vào sáu múi bụng của đối phương, toàn bộ hơi thở đều trôi nổi trong không gian nhỏ hẹp, da bụng của đối phương cọ vào môi của cậu, mùi mồ hôi của Lục Nhung cũng không nặng lắm, xen lẫn mới mùi ngọt của xà phòng tắm tối qua.
Tôn Hải ở bên ngoài chắc là cũng không ngờ vừa về tới đã thấy quang cảnh như thế này, cậu chàng sửng sốt cả buổi, đầu óc như bị chập mạch thốt lên một câu: “Sau tự dưng to cái bụng lên rồi? Úp đầu Lâm Mộ để làm chi dậy?”
Mũi cùng miệng của Lâm Mộ lúc này đều bị sáu múi cơ bụng bao quanh, cậu cũng rất muốn hỏi người nào đó câu hỏi này, Lục Nhung khoát hai tay lên vai cậu, nhìn hai người giống như đang ôm nhau.
“Đùa ấy mà.” Lục Nhung đáp.
Lúc nói chuyện, lồng ngực của nam sinh cũng cộng hưởng phát ra một chút rung động, cũng chạm vào môi của Lâm Mộ, hai mắt Lâm Mộ nhìn đăm đăm cơ bụng của Lục Nhung một lát, rồi giống như bị ma xui quỷ khiến vậy, hơi vươn đầu lưỡi, liếm một cái.
Lục Nhung “…” Những lời còn lại đều như bị vặn khóa chẹt lại cổ họng, phun không ra mà nuốt vào cũng không được, trên gương mặt bắt đầu dần dần nổi lên đỏ hồng, hai đầu mày cũng nhè nhẹ nhíu lại.
Lâm Mộ giống như còn muốn liếm thêm cái nữa, bị Lục Nhung phát hiện ý đồ cách một lớp áo đè đầu lại.
Tôn Hải trái tim bao la như biển cả, cũng chẳng nghĩ nhiều hay hoài nghi gì về “hành vi” đùa giỡn này, thậm chí còn phun ra một câu: “Ủa rồi tự dưng níu đầu nó lại làm gì? Nó cắn chú mày à?”
Lâm Mộ “…”
Có lẽ là vì muốn chứng minh Tôn Hải không phải nói bừa đoán bậy, trên cơ bụng của Lục Nhung cuối cùng đúng là có xuất hiện “dấu răng” của Lâm Mộ.
***
Buổi tối lúc tắm, Lục Nhung cởi quần áo đứng trước gương soi toàn thân trong phòng tắm, mắt nhìn “dấu răng” nằm hơi chếch bên trên ngực, vết cắn cũng không sâu lắm, tới chừng ngày mai chắc là không còn nữa.
Lục Nhung nhìn chằm chằm hồi lâu, hơi vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ nở nụ cười trong vô thanh…
Lâm Mộ ở bên ngoài gõ cửa: “Tắm xong chưa?”
Động tác cởi quần của Lục Nhung hơi khựng lại, cứ thế ở trần xoay lưng mở chốt cửa, hơi cúi đầu nhìn người bên ngoài.
Lâm Mộ giống như có phần chột dạ, hai con mắt đảo qua dảo lại, giả vờ như mình chỉ là kẻ đi đưa khăn: “Nà.”
Lục Nhung đưa tay cầm khăn.
Lâm Mộ thở nhẹ một hơi, lại không nhịn được liếc mắt nhìn bụng đối phương, thấy dấu răng của mình quả nhiên chềnh ềnh trên ấy, lần này tới lượt cậu bắt đầu thấy xấu hổ.
Lâm Mộ hỏi: “Có đau không?”
Lục Nhung nhìn cậu: “Đoán thử xem?”
Lâm Mộ nói: “Tớ đâu có cắn mạnh lắm đâu… Nhìn đi, đâu có trầy da đâu!”
Lục Nhung bật cười nói: “Sao đây? Tính cắn ra một miếng thịt mới chịu thôi à?”
Lâm Mộ đương nhiên không muốn như vậy, có hơi ngại ngùng lầu bầu một câu: “Keo kiệt muốn chết, lát nữa cho cậu cắn trở về được chưa.”
Lục Nhung sắc mặt hơi biến đổi, vừa tính mở miệng nói chuyện thì bên ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng của Hứa Nhất Lộ: “Mộ Mộ, có muốn chơi nói thật hay mạo hiểm không? Tất cả mọi người đều ở dưới lầu rồi đó.”
Lâm Mộ ngẩn ra, vừa tính đáp lại, cằm bỗng bị nam sinh trước mặt giữ chặt, người nào đó dùng tay bịt miệng cậu lại, kéo cậu vào trong phòng tắm.
Bên ngoài, Hứa Nhất Lộ lại hỏi một lần nữa, kiên nhẫn đứng chờ một lát, trên mặt tràn đầy nghi hoặc “Không có ở trong phòng sao ta?”
“Chắc là họ ra ngoài đi dạo rồi đó, mẹ tớ bảo, ăn cơm xong nên đi lại cho tiêu cơm.” Tào Trạm phụ trách đỡ Tiểu Lộ Điểu đi thành thực nói “Hay chúng ta ra ngoài tìm thử xem?”
“…” Lâm Mộ ở bên trong không thể nào lên tiếng, chỉ có thể lắng nghe âm thanh ở bên ngoài dần dần đi xa, Lục Nhung đang đè cậu lại mới hơi ngước mặt, dõi mắt nhìn xuống cậu.
Tay Lục Nhung cũng buông miệng của Lâm Mộ ra.
Lâm Mộ nhỏ giọng la lên “Lỡ bọn họ đi ra ngoài tìm thật rồi sao, tối rồi không an toàn.”
Lục Nhung giống như không để tâm lắm, ánh mắt vẫn chăm chú dừng trên môi Lâm Mộ, nói bừa: “Có An Cẩm Thành ồi.”
Lâm Mộ giục đối phương: “Cậu tắm mau lên đi, Mỹ Mỹ đang chờ chúng ta đó.”
Lục Nhung vẫn đứng im bất động.
“?” Lâm Mộ chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Cậu sao thế?”
“Tớ đang nghĩ.” Lục Nhung khom lưng cúi xuống, bỗng nhiên vươn tay kéo vạt áo của Lâm Mộ lên, ôm lấy nửa người cậu bế lên, ánh mắt tựa như đang ngắm nghía một miếng thịt sắp sửa dâng vào miệng vậy, chầm chậm nói ra một câu: “Tớ nên cắn chỗ nào đây.”
________________