Edit & Beta: Su Bà Bà
Diệp Linh xách túi to trong bàn tay lên, môi đỏ nhếch tươi cười sáng lạn, đáy mắt chớp động tia sáng nhất định phải đạt được. Mới vừa ra khỏi buồng vệ sinh thì cô ta quẹo trái xong lại quẹo phải, thỉnh thoảng còn quay đầu quan sát phương hướng của camera theo dõi. Cuối cùng, Diệp Linh dừng lại ở một góc chết mà camera theo dõi không quay được xong lấy bao tay làm từ nhung tơ từ bên trong túi xách ra rồi tròng lên. Sau đó, cô ta cẩn thận hủy diệt vân tay ở phía trên túi màu đen xong rồi mới ngừng động tác thì liền thấy một tên đàn ông đang chậm rãi đến gần.
Diệp Linh đưa chiếc túi cho tên đàn ông. Trên khuôn mặt thanh tú hiện chút tình tố (tình yêu) và may mắn. “Nếu không có anh thì em thật không biết phải nên làm thế nào cho phải. ″
“Không có việc gì, để anh giải quyết cho. ′′ Tên đàn ông vỗ về khuôn mặt của Diệp Linh, đáy mắt hàm chứa nùng liệt ái mộ (tình yêu). Hắn ta cúi người in cánh môi lên môi Diệp Linh, lưỡi dài chui vào trong rồi cuốn lấy cái lưỡi của cô ta xong tham lam mà liếm mút hương thơm ở trong miệng cô ta. Hạ thân phồng lên nhẹ nhàng chọt chọt bụng nhỏ của Diệp Linh, mờ ám mà liếm mút vành tai phấn nộn.
“Ân.... Đừng như vậy..... ″ Diệp Linh kiều khiếp ngăn trở đôi tay đang muốn thăm dò xuống bên dưới của tên đàn ông.
“Đều theo ý em“.
Diệp Linh bất an rũ đôi mắt xuống, thân mình mềm yếu vô lực bám vào trong lòng ngực của tên đàn ông để che lấp tia sáng nơi đáy mắt: “Haha, à đúng rồi... Thật sự sẽ không có việc gì sao... Em cũng chỉ là... Muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi...”
“Đừng lo lắng, có anh ở đây thì em sẽ không có việc gì đâu.” Tên đàn ông yêu thương mà hôn nhẹ lên hàng lông mi khẽ run run của Diệp Linh. Hắn ta không ngừng trấn an người phụ nữ trong lòng ngực.
“Anh thật tốt...” Tay nhỏ vuốt ve cổ của tên đàn ông rồi thân mật cọ xát, đáy mắt lướt qua một tia vừa lòng.
“Không đối tốt với em thì đối tốt với ai a?” Tên đàn ông thấp giọng cười nói.
Diệp Linh kiều khiếp mà chớp chớp đôi mắt, tay nhỏ đẩy đẩy ngực của tên đàn ông. “Không nói nữa, em về trước đây, chờ tin tức của anh.”
Mới đi được vài bước, Diệp Linh chậm rãi quay đầu lại rồi nhìn chăm chú vào bóng dáng biến mất của tên đàn ông, đôi mắt trong suốt như giếng cổ sâu thẳm, đáy mắt hiện lên nồng đậm khinh thường cùng chán ghét. Sau đó, cô ta móc từ trong túi xách ra một cái khăn tay làm bằng tơ lụa rồi chậm rãi chà lau dấu vết mà tên đàn ông mới vừa để lại ở trên cánh môi hồi nãy, kế tiếp là nhìn cũng không nhìn mà ném vào thùng rác bên cạnh. Ánh mắt không coi ai ra gì kia dường như đang nhìn một con kiến hèn mọn.
Tép riu mà muốn ăn thịt thiên nga, cũng không soi gương thử xem mình là dạng nguòi gì, nếu không phải vì cần người thực hiện kế hoạch thì Diệp Linh cô mới không tới tìm hắn ta.
Diệp Linh nhớ lại chuyện của mấy tháng trước. Trong một đêm đen trăng cao gió mát, bởi vì tâm huyết dâng trào nên cô ta chọn đường về nhà là một con đường nhỏ mà mình chưa bao giờ đi qua. Khi cô ta gần về thấu nhà thì bị một tiếng kêu rên làm cho cả kinh, hoa dung thất sắc. Nhìn về phía trước thì chỉ thấy một tên đàn ông ăn mặc quần áo tả tơi, mặt vô biểu tình, ánh mắt lỗ trống không hề tiêu cự nằm trong góc.
“Anh gì ơi... Anh không sao chứ?” Diệp Linh thật cẩn thận hỏi. Thấy tên đàn ông không hề có phản ứng nên cô ta tiếp tục nói: “Anh có cần giúp gì không? Đừng sợ, tôi là người tốt...” Xong, Diệp Linh móc từ trong túi tiền ra một chiếc khăn tay rồi chà lau vết bẩn ở trên mặt hắn ta. Dưới lớp bụi dơ bẩn là một khuôn mặt đẹp trai. Cô ta nhếch tươi cười sáng lạn. “Anh rất đẹp, sao lại biến bản thân mình thành như thế này a?”
Thanh âm mềm nhu như cọng lông chim, cào trong lòng có chút ngứa, khuôn mặt thanh tú nạm đôi mắt như hắc diệu thạch, đáy mắt lóe ra lộng lẫy ánh sáng. Tên đàn ông cảm giác mình dường như đã thấy tiên nữ hạ phàm. Giọng nói mềm nhẹ của Diệp Linh vuốt phẳng sự sợ hãi nơi đáy lòng hắn. Cô chắc là thiên sứ mà trời cao phái xuống để cứu rỗi linh hồn của hắn.
Một buổi tối trước khi Hội đấu giá từ thiện diễn ra, hắn nhận được cuộc gọi từ Diệp Linh. Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói run rẩy và tiếng khóc nức nở ủy khuất kiều mềm của Diệp Linh. Diệp Linh không ngừng kể lể Mạc Nghiên ác độc như thế nào, bắt nạt mình ra sao làm trái tim hắn ta hung hăng đau đớn. Hắn hận mình không thể lập tức vọt tới bên cạnh Diệp Linh để an ủi cô ta. “Đừng lo lắng, anh sẽ thay em giải quyết cô ta.”
Đáng chết, mấy người đàn ông ở bên cạnh Diệp Linh chiếu cố cô ấy như thế nào a? Bị người phụ nữ khác kỵ lên trên đầu nà còn không chịu giúp cô ấy giải quyết. Nhớ mới trước đây, khi vừa quen biết Diệp Linh thì bên cạnh cô mấy thiên chi kiêu tử quay quanh nên trong lòng hắn chua xót không ngừng. Nhưng với bối cảnh hùng hậu của mấy tên kia thì đích xác là có thể bảo hộ được Diệp Linh. Vậy nên hắn liền chấp nhận yên lặng làm kỵ sĩ bảo vệ cô ta.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><