Edit & Beta: Su Bà Bà
Vương Nhược Tình xoay người, mắt nhìn biệt thự nhà họ Tư Đồ, đáy mắt hiện lên một tia ý cười nhất định phải đạt được.
“Ba, người của chúng ta có điều tra ra được chút gì không?”
Vương tổng mắt nhìn di động: “Có chút manh mối, có một người ẩn danh đã gửi một tập tư liệu tới cho nhà họ Tư Đồ, bên trong chính là tất cả tư liệu có liên quan đến một cô gái và 5 ông hoàng Đế Đô.”
“Cái gì? Là ai?! Anh Dịch của con...” Vương Nhược Tình vội cướp đi di động, sắc mặt càng thêm vặn vẹo dữ tợn. “Đồ tao hóa dâm đãng, người phụ nữ đê tiện lả lơi ong bướm, anh Dịch nhất định là bị con tiện nhân ghê tởm kia túm được nhược điểm, hơn nữa, trong bụng còn thêm một thai nhi, rõ ràng là nghiệt chủng chẳng biết của ai.”
“Nhược Tình, bình tĩnh một chút! Đừng làm gì cả.” Vương tổng mắt đen nguy hiểm mị thành một khe hở. “Người ta có thể tra ra được mấy tư liệu này thì 5 ông hoàng cũng có thể, bọn họ không phải là người dễ đối phó, chúng ta cứ chờ xem đi, nếu thật sự không được... Hừ! Tập tư liệu này chính là một phen vũ khí thực tốt.”
“Đã biết.” Đáy mắt Vương Nhược Tình hiện chút tối tăm, nhìn Mạc Nghiên yêu mỹ trên màn hình yêu mỹ, tia ác ý nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm.
“Làm sao vậy?”
Đợi cha con nhà họ Vương đi rồi, Kiều Hi Nhã mới chậm rãi bước lên trước, cánh tay mảnh khảnh đặt ở trên vai Tư Đồ Kình rồi ôn nhu hỏi.
“... Em tự xem đi... Xem xong đừng kích động.” Tư Đồ Kình mím chặt cánh môi, đáy mắt hàm chút tức giận.
“Đây... Đây là chuyện gì a?” Khuôn mặt dịu dàng cứng đờ trong nháy mắt, đầy mặt không thể tin tưởng kinh hô, vừa mới nghe thấy tiếng bước chân của quản gia thì liền vội vàng mệnh lệnh: “Kêu tên nhóc thúi kia về nhà ngay lập tức.” Người phụ nữ thong dong trong ngày thường giờ phút này sớm đã mất đi lý trí.
“Con trai em... Đều là lỗi của anh! Biết rõ là con trai không thích con bé nhà họ Vương, vậy mà ngày thường còn mời bọn họ tới làm khách, nhìn xem! Giờ thì tốt rồi, nhất định là bị anh kích thích, con trai em cư nhiên cùng chung với mấy người đàn ông thích cùng một cô gái, trọng điểm là cô gái kia còn mang thai, đây đều là gì?! Tình tiết trong tiểu thuyết sao, đứa bé là của ai?”
“Đúng đúng, đều là do anh sai!” Tư Đồ Kình kéo vợ hiền đã mất khống chế vào trong lòng ngực xong liên tục trấn an nói. Lúc trước là ai nói cuộc sống sinh hoạt ngày thường quá nhạt nhẽo, quyết định để hai cha con nhà họ Vương tới nhà mình chơi, thỉnh thoảng còn xem bọn họ diễn trò hề, làm như là thú vui giải trí? Bé con nhà ông rõ ràng rất không thích cha con nhà họ Vương, aizz, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ông. “Đừng tức giận a, chờ lát nữa nó trở về, anh sẽ hỏi rõ ràng trong đầu nó đang nghĩ cái gì.”
“Không được phép dùng giọng điệu quá kém a, đừng khiến con trai tức giận rời đi.” Kiều Hi Nhã vừa xoa nước mắt, vừa mệnh lệnh nói, đáy mắt mang theo nồng đậm khiển trách.
Tư Đồ Kình bất đắc dĩ rút khăn tay ra, sau đó mềm nhẹ mà chà lau nước mắt tràn ra từ khóe mắt vợ mình. “Được rồi! Đừng khóc, nếu còn tiếp tục khóc thì anh sẽ đau lòng.”
“Tránh ra, trái tim em hiện tại bị nghẹn đến mức khó chịu.” Hàm răng khẽ cắn cánh môi, đáy mắt mang chút vô thố cùng hoảng loạn.
Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, giọng điệu mềm nhẹ khàn khàn không ngừng nỉ non.” Nhã Nhi ngoan, đừng hoảng hốt, có anh ở đây!”
Tiếng khóc nức nở dần dần ngừng nghỉ, người phụ nữ ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực Tư Đồ Kình, lông mi cong dài rủ xuống giọt nước mắt trong suốt. Đôi mắt ám trầm nhu tình như nước, ông vẫy lui quản gia, ôm vợ vào trong ngực rồi chậm rãi đi trở về phòng ngủ chính. Nhìn bàn tay mềm nắm chặt trước ngực mình, đáy lòng thở dài một trận, Tư Đồ Kình thu hết sự ưu tư giữa hai hàng lông mày vợ vào trong mắt. Ông bất chợt nắm lấy tay bà rồi nhét vào chăn bông, xoay người đi ra khỏi phòng.
Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, tia nhu tình giữa đuôi lông mày trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, thay thế vào đó chính là lạnh băng vô tận, ông giơ tay ấn nút điện thoại. “Điều tra ra tất cả bối cảnh của nhà họ Mạc, còn nữa, phải điều tra rõ... Người tiết lộ cho chúng ta biết tin này là ai.”
H thì bjt anh Dịch di truyền gen sủng vợ từ ai r:v