Trong khu biệt thự to lớn xa hoa thi thoảng có vài người bảo vệ đi qua đi lại tuần tra.
“Từ đây về sau, mỗi khi ra vào biệt thự thì đều dùng tấm thẻ này.” Cung Kỳ Diệp đưa một tấm thẻ cho Mạc Nghiên rồi ấn nút lên tầng cao nhất.
Nhìn Cung Kỳ Diệp cẩn thận giới thiệu hoàn cảnh của khu biệt thự, Mạnh Hinh thoáng vừa ý nơi đáy lòng.
Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Mạc Nghiên lúc này mới phát hiện toàn bộ tầng trên chỉ có duy nhất một cánh cửa.
“Tầng này là pen-house, hiện tại đang không có người ở.” Phảng phất đây chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, người đàn ông trả lời một cách tuỳ ý khiến đáy lòng Mạc Vũ Hạo hơi trầm xuống. Từ thái độ của Cung Kỳ Diệp cộng với gia cảnh tự thuật có thể thấy rằng người đàn ông này không chỉ đơn giản là thượng tướng, với thế lực và tài lực của Mạc gia thì việc có được chuyên cơ và máy bay trực thăng cũng không phải quá khó, nhưng nếu muốn tự do bay trên không phận thì nhất thiết phải liên quan đến việc cấp phép, đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
“Được rồi, nếu còn có vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi, tôi đi trước.” Cung Kỳ Diệp khẽ gật đầu với Mạc Nghiên và ba mẹ cô rồi xoay người rời khỏi.
“Nghiên Nghiên, con quen Tiêu tổng và Cung thiếu sao?” Thấy Cung Kỳ Diệp rời đi, Mạnh Hinh nhăn mày, sắc mặt nghiêm trọng.
“Con không quen họ nha!” Ngón tay Mạc Nghiên vuốt nhẹ gương mặt hơi trầm tư.
“Ân... Tuy nói Tiêu tổng và Cung thiếu giúp con rất nhiều nhưng con đừng nên quá tiếp cận bọn họ. Bọn họ không chỉ đơn giản như vậy đâu!” Mạnh Hinh nói lời thấm thía nhìn cô con gái đang cười tươi.
“Dạ vâng.” Không còn kịp nữa rồi... Từ ngày đó bắt đầu thì liền không kịp, không biết phải làm sao mới tốt... Chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng chán ghét cô...
“Bảo bối, nếu con cảm thấy mệt mỏi thì cứ về nhà nghỉ ngơi, ba mẹ mãi mãi đứng ở sau lưng con.” Ngực quặn đau giống như tất cả mọi cảm xúc đều tích luỹ ở trong lòng như cơn nước lũ, Mạc Nghiên kìm lòng không được mà ôm thật chặt Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh. Đáy mắt cô xẹt qua một tia kiên định như đã hạ quyết tâm gì đó.
Sương mù ướt nóng mờ mịt tràn ngập trong không khí. Cô đi chân trần trên nền gạch lạnh băng. Thân hình trắng nõn hoàn toàn chìm vào bồn tắm chứa đầy nước ấm. Khuôn mặt nhỏ bị nhiệt khí nung đến đỏ bừng lấm tấm vài giọt mồ hôi tinh mịn, từng giọt mồ hôi trượt từ trên cần cổ thon dài trắng nõn xuống mặt nước tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
“Sao anh lại ở đây?” Tắm rửa sạch sẽ xua đi mỏi mệt, Mạc Nghiên quấn khăn tắm tuỳ ý bao quanh thân mình rồi đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Cung Kỳ Diệp đã sớm rời đi đang ngồi trên giường lớn, nút áo buông lỏng để lộ ra xương quai xanh gợi cảm màu mật, lông mi dài rậm rũ xuống che đi đôi mắt phượng sắc bén mà nguy hiểm, lại không thể che dấu được tính xâm lược cùng dục vọng đã khắc sâu trong xương cốt của người đàn ông.
Chiếc khăn tắm màu trắng không thể che lấp được thân mình trắng nõn quyến rũ của Mạc Nghiên, bọt nước trên sợi tóc trượt từ cần cổ xuống giữa hai vú, thân mình bị nhiệt khí hun đến thập phần đỏ bừng đang khẽ khàng phập phồng, bộ ngực cao ngất giống như sắp thoát khỏi chiếc khăn tắm quấn chặt.
“Đây là chỗ ở của tôi.” Hắn nói bằng giọng điệu đương nhiên, nhìn bé con đang hoảng sợ rồi sung sướng cười, kéo thân thể mềm mại của cô vào trong lồng ngực. Mùi hương sau khi tắm gội chui vào chóp mũi của hắn. Cung Kỳ Diệp không để ý tới động tác giãy giụa của Mạc Nghiên mà cúi đầu gặm cắn phần thịt mẫn cảm nơi cổ cô. Phát hiện cô ngoan ngoãn không hề dãy dụa, hắn mới nới lỏng răng nhọn rồi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.
“Ân... Đừng... Chẳng phải tôi... Có cài mật mã và vân tay sao?” Trời sinh nam nữ đã chênh lệch về sức lực nên Mạc Nghiên vẫn không thể trốn thoát hắn. Chiếc khăn tắm vốn đã ngắn đến nỗi không thể che lấp hoàn toàn dáng người quyến rũ của cô, nay lại vì giãy giụa mãnh liệt mà thân hình trắng nõn hầu như đều lộ ra ngoài, con ngươi ngăm đen của hắn càng thêm âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại, tuyết trắng.
“Haha, quên nói với em là bên trong hệ thống vẫn còn lưu dữ liệu của tôi.” Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên sau tai cô, lồng ngực phía sau vì cười khẽ mà hơi chấn động.
“Đáng chết... Anh thật đê tiện, ngô, đừng.” Mạc Nghiên nhíu mày đẹp, thân mình bị khiêu khích đã nhiễm chút tình dục.
“Là bảo bối quá ngốc nha!” Nhìn bé con trong lồng ngực bởi vì bị mình mút lỗ tai tinh xảo trắng nõn mà khẽ run rẩy, Cung Kỳ Diệp vừa lòng gật đầu.
“Ô ô... không cần...” Nghĩ đến cảnh tượng mình lại lần nữa nằm ở dưới thân người đàn ông này rên rỉ, đáy lòng cô liền cảm thấy vừa sợ vừa thẹn, nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra, từng giọt rơi xuống cánh tay cứng rắn cực nóng của hắn.
“Aizzz... Đừng khóc, tôi sẽ không động đến em.” Trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo một tia nuông chiều mà ngay cả hắn cũng không phát hiện. Cung Kỳ Diệp dùng chăn bông gắt gao bao lấy cơ thể loã lồ của cô rồi đứng dậy, cầm máy sấy tóc điều chỉnh đến độ ấm thích hợp, bàn tay to nâng những sợi tóc ướt át, nhẹ nhàng sấy khô vì sợ cô cảm lạnh. “Đừng nhúc nhích trừ phi em muốn tiếp tục chuyện “vận động trên giường” chưa bắt đầu.” Thấy cô không được tự nhiên muốn chống cự, hắn liền dùng lời nói lạnh lùng, bá đạo khiến thân mình cô cứng đờ không dám chuyển động loạn.
Bàn tay thô to của Cung Kỳ Diệp trong lúc sấy tóc vô tình đụng chạm tới làn da sẽ gây nên một cảm giác tê dại quỷ dị và thoải mái giống như một cọng lông chim đang không ngừng cào loạn ở trong lòng cô, gió nóng nhẹ nhàng thổi quét trên gương mặt, cả ngày mệt mỏi khiến Mạc Nghiên khẽ ngủ gật.
Nhìn cô gái trong lồng ngực ngoan ngoãn tuỳ ý mình vuốt ve, Cung Kỳ Diệp nở nụ cười. Sau khi xác định tóc đã khô hết, hắn mới ôm cô gái mơ màng sắp ngủ nhét vào trong chăn bông rồi xoay người bước vào phòng tắm.
Trong lớp sương mù mê man, thân hình to lớn của hắn như ẩn như hiện, bọt nước trượt từ trên ngực qua cơ bụng, xuống giữa đùi rồi biến mất, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ dị thường. Hắn bước vững vàng, chậm rãi đến gần giường lớn, kéo bé con nằm chính giữa giường vào trong lồng ngực rồi khẽ hít ngửi hương thơm mê say của cô xong mới khép đôi mắt sắc bén lại từ từ ngủ.