“Haha, hình như tình cảm của 2 người rất tốt nha! Nhưng lúc nãy Thẩm Vũ nói Nghiên Nghiên và anh là người yêu nhau mà?!” Giống như là muốn châm ngòi quan hệ giữa ba người bọn họ (MN + TĐD + MTU), Phương Thiến Tâm lặp lại lời Thẩm Vũ nói lúc nãy cho Mộc Trạch Uyên nghe.
“Nga!” Đôi mắt xanh lục liếc Thẩm Vũ và Lâm Dịch Phong. Ánh mắt hung mãnh như liệp báo xẻo ở trên người hai bọn họ làm Thẩm Vũ và Lâm Dịch Phong không dám ra tiếng.
Bỗng nhiên cảm giác được vạt áo của mình bị người khác kéo. Đập vào mi mắt anh chính là một bàn tay nhỏ non mềm tuyết trắng, nhìn lên trên chính là khuôn mặt Mạc Nghiên đang ra vẻ trấn định lén lút liếc anh. Nhìn đôi mắt sợ hãi trìu mến kia khiến trong lòng anh giống như xẹt qua một dòng nước ấm. Theo bản năng, anh nắm bàn tay nhỏ xinh của cô rồi không ngừng xoa bóp, đáy mắt toàn là sự vừa lòng và sung sướng.
“Vậy quan hệ giữa 3 người là gì a?” Vì chớp chớp đôi mắt hạnh làm Phương Thiến Tâm thoạt nhìn thập phần đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tò mò.
“Là bạn thôi!” Mạc Nghiên không kiên nhẫn trả lời, lòng bàn tay bị người đàn ông véo lộng làm Mạc Nghiên đau đến kinh hô ra tiếng.
“Là sao? Nghiên Nghiên thật không đúng! Sao cậu có bạn trai rồi mà vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt và còn làm ra hành động mờ ám như vậy a? Cậu không cảm thấy có lỗi với bạn trai của cậu sao?” Phương Thiến Tâm dùng lời lẽ nghiêm túc quở trách làm những người ở đây hoài nghi đầu óc của cô ta có phải có vấn đề hay không?
Bàn tay vỗ ở trên bàn phát ra tiếng động vang dội. Giọng điệu lạnh băng không mang theo một tia độ ấm làm Mạc Nghiên thoạt nhìn rất bất cận nhân tình. “Đầu tiên, từ ngày hôm đó khi cô nói có đưa tôi về nhà thì tôi và cô đã không còn là bạn của nhau! Thứ 2, cô cũng không phải là gì của tôi nên cô không có tư cách ngồi đây phê bình tôi. Và cuối cùng, tôi có bạn trai hay không cũng không liên quan đến cô. Vậy nên xin cô đừng tiếp tục giả bộ quan tâm lo lắng cho tôi!”
“Nhưng mình thật sự có đưa cậu về nhà a! Trên điện thoại còn có lịch sử cuộc gọi cậu gọi cho mình mà!” Từng giọt nước mắt rớt xuống làn váy, biểu tình ủy khuất làm người khác cảm thấy chính mình đang làm tội ác tày trời.
“Mạc Nghiên đã nói hôm đó không tìm thấy điện thoại nên có khả năng là người khác đã nhặt được. Vậy nên người đó đã bấm bậy gọi cuộc điện thoại báo là mình nhặt được điện thoại của Mạc Nghiên thì sao? Cũng hoặc là cô đang nói dối! Hôm đó cô vốn không hề đưa Mạc Nghiên về nhà.” Lâm Dịch Phong nheo lại hai mắt nhìn chăm chú vào người phụ nụ hai mắt mê mang đẫm lệ đối diện.
“Mọi người đừng làm ồn nữa! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Mạc Nghiên, cô có biện pháp nào để chứng minh là ngày hôm đó Thiến Tâm không đưa cô về nhà hay không?” Long Khanh Phong giả bộ buồn rầu nhìn Mạc Nghiên và Phương Thiến Tâm.
Hàm răng cắn cánh môi, Mạc Nghiên vẻ mặt khó xử rũ mắt, tay nhỏ không tự giác mà nắm chặt bàn tay to của Mộc Trạch Uyên rồi mở miệng trả lời. Thanh âm mang chút nghẹn ngào của cô gắt gao nhéo ở trái tim của Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên. “Không.....”
“Cô ấy có.” Tư Đồ Dịch buông chén rượu. Đôi mắt phượng sắc bén hung hăng lăng trì người phụ nữ hùng hổ doạ người kia. Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt kinh ngạc của Mạc Nghiên, anh dùng bàn tay to vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt nhu hòa chảy ra nước.
“Vậy mau lấy ra a!” Thẩm Vũ gấp không chờ nổi mà thúc giục Tư Đồ Dịch, đáy mắt rất hưng phấn.
“Rầm!” Nghe được lời anh nói, Phương Thiến Tâm kích động vỗ bàn. “Sao có thể?! À không... Ý tôi là... sao có thể có chuyện đó? Nghiên Nghiên không những gọi cho tôi mà còn nói chuyện với tôi nữa mà!” Đột nhiên phát hiện giọng điệu của mình ngữ quá kích động, cô ta liền hạ thấp tông nói chuyện. Trên khuôn mặt điềm mỹ xuất hiện biểu tình vặn vẹo dữ tợn, tuy đã thu liễm nhưng vẫn có thể nhìn ra cô ta đang gắng gượng cười.
Hai người đàn ông trước mặt khiến cô có cảm giác bị áp bức mãnh liệt. Hơn nữa, lời bọn họ nói làm cô ta bắt đầu không xác định mình có để con cá nào lọt lưới hay không? Bằng chứng duy nhất cũng chỉ có camera theo dõi ở đó... Chẳng lẽ bọn họ thật sự có? Nhưng với chế độ bảo mật của Điện Phủ thì bọn họ không thể nào lấy được camera theo dõi ra bên ngoài, trừ phi......Bọn họ là chủ của Điện Phủ. Haha..... Sao có thể trùng hợp như vậy? Mạc Nghiên tùy tiện chạy loạn là có thể gặp được ông trùm của Điện Phủ a?
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Mún chém PTT ><