Đập vào mi mắt chính là ngôi biệt thự quen thuộc. Chiếc ô tô từ từ chạy vào bãi đỗ xe. Chờ xe dừng hẳn, Mạc Nghiên đẩy tay Mộc Trạch Uyên ra rồi dẫn đầu bước tới thang máy. Thấy biểu tình mỏi mệt của Mạc Nghiên, Mộc Trạch Uyên cũng chiều theo ý cô.
Về đến phòng ngủ, khi cô đang định quay đầu lại để đóng cửa thì lại thấy hai người đàn ông nghênh ngang bước theo vào. “Chẳng phải hai anh nên rời đi sao?”
“Hôm qua, em còn phát sốt, bọn anh lo lắng cho thân thể của em nên hôm nay liền trực tiếp ở đây.” Tư Đồ Dịch dõng dạc nói.
“Vậy bây giờ thì hai anh có thể đi về phòng nghỉ ngơi trước, tôi muốn tắm rửa rồi ngủ.” Mạc Nghiên tức giận trợn mắt nhìn hai anh.
Nghe được hai chữ “tắm rửa”, đôi mắt của 2 người đàn ông nhanh chóng hiện lên ánh sáng giống như một con sói đói khát đã lâu nhìn thấy một con nai béo bở.
“Khụ khụ! Bọn anh có thể tắm cùng em...” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, bàn tay to phủ lên miệng che lấp khóe môi đang nhếch lên.
“Không được, hai anh có thể đi ra ngoài.” Không chút để ý đánh gãy ý đồ của hai anh, Mạc Nghiên liều mạng nhịn xuống lửa giận đang muốn phun trào, mặt lạnh nhìn Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên.
Nhìn sắc mặt cô không kiên nhẫn, Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên lúc này mới chậm rãi rời đi, bóng dáng kéo dài thoạt nhìn rất cô tịch đáng thương...
Mạc Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu khóa cửa, sợ hãi hai anh sẽ xông vào giống như Tiêu Mục Thần lần trước nên lần này, cô liền khóa luôn cả phòng tắm.
Nước ấm rửa sạch sự mỏi mệt nhức nhối trên thân, Mạc Nghiên thả lỏng thân mình đang căng chặt. Hơi nước mờ mịt như khói nhẹ nhiễm hồng gương mặt mỹ lệ của cô. Cô lau sạch bọt nước trên người xong mặc áo ngủ vào rồi đứng do dự ở trước cửa phòng tắm. Cô sợ mở cửa sẽ nhìn thấy hai anh. Cô nhắm hai mắt, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa ra và ép bản thân không biểu lộ bất luận biểu cảm khác thường nào, sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm.
Nhìn phòng ngủ không một bóng người, Mạc Nghiên nhẹ nhàng thở ra, nội tâm lại đồng thời trộn lẫn một tia mất mát không nói nên lời nhưng nháy mắt bị cảm giác nhẹ nhàng thay thế. Khuôn mặt nhỏ căng chặt hiện lên vẻ sung sướng, ngón tay dài linh hoạt luồn vào mái tóc đẹp. Nhiệt khí từ máy sấy phất qua khuôn mặt khiến cô đắm chìm trong đó nhưng mấy hành động này của cô cũng không thể tránh thoát khỏi đôi mắt của 2 người đàn ông.....
“Xem ra là bảo bối còn chưa để ý đến chúng ta... Nhìn đi, cô ấy rất vui vẻ khi chúng ta không xuất hiện.....” Mộc Trạch Uyên nhìn thái độ cô biểu hiện trong camera xong lại liếc mắt Tư Đồ Dịch đang cứng đờ và nói tiếp. “Ai bảo mày uy hiếp cô ấy ở trên xe...”
“Mày cũng có phần mà...” Tư Đồ Dịch tức giận nhìn Mộc Trạch Uyên đang châm chọc mỉa mai.
“Nhưng ít ra có thể thấy được là bảo bối ở sâu trong nội tâm vẫn có một tia chờ đợi chúng ta xuất hiện.... Tuy mới chỉ một chút.....” Mộc Trạch Uyên thở dài, đôi mắt xanh biếc hiện lên sự bất đắc dĩ nhìn chằm chằm hình ảnh bé con nằm ở trên giường.
“A, là gần như không có... Nhưng... Tình cảm thì có thể chậm rãi bồi dưỡng...” Ngón tay vỗ về cánh môi, Tư Đồ Dịch cúi đầu tự hỏi. “A Uyên... Mày có từng nghe câu... Con đường đi thẳng vào trái tim của người phụ nữ là âm đạo chưa?” Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của Tư Đồ Dịch nở nụ cười tà tứ nhìn về phía Mộc Trạch Uyên bên cạnh.
Hai người liếc nhau rồi cùng nở nụ cười xảo trá giống một con hồ ly.
Nửa đêm... Chính giữa giường lớn, một thân thể mềm mại đang nằm, chiếc chăn bông đơn bạc không thể che lấp đường cong quyến rũ phía dưới, nồng đậm lông mi nhỏ dài ở trên mặt tạo ra một bóng ma, trên da thịt trắng nõn nhiễm một lớp đỏ ửng hơi mỏng, mũi nhỏ tinh xảo, cái miệng anh đào chúm chím khẽ nhếch thi thoảng thấp giọng lẩm bẩm.
Hai thân hình cao dài đứng ở trước giường nhìn chăm chú vào cô gái đang ngủ say. Ngọn lửa cực nóng ở chỗ sâu trong đôi mắt hơi hơi thiêu đốt, bình tĩnh và lý trí giống như đang bị bong ra từng mảng.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< ahihi thú tính lại lên ><