Edit & Beta: Ami Cuteo ><
4 người đàn ông còn lại hoặc ngồi hoặc đứng nhìn Mạc Nghiên phập phồng ở trên người Mộc Trạch Uyên. Hạ thân của Mộc Trạch Uyên phồng lên không chút nào che dấu cùng với hai tròng mắt tràn ngập tình dục hai mắt.
Anh chuyển ngón tay qua nút cài phía sau lưng Mạc Nghiên rồi tháo nó ra để lộ hai tuyết nhũ đẫy đà. Ngón tay thô lệ gập lại dùng sức vuốt ve nhũ thịt no đủ, đầu ngón tay nhéo nhéo nhũ tiêm đỏ bừng. Sau đó, anh dán môi mình lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt như rắn không ngừng trêu đùa hai đóa hồng mai mẫn cảm, anh mờ ám mà hôn lên làn da tuyết trắng.
“Ha a… Đừng mà…. Uyên… A Uyên… Đừng đâm... Hừ a… Ân…” Mạc Nghiên khó chịu rên rỉ, giọng mũi hừ nhẹ kéo dài làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Mạc Nghiên dùng đôi tay nâng khuôn mặt của Mộc Trạch Uyên lên, lúc cô đang muốn đẩy anh ra thì lại bị côn thịt to lớn đâm thọc càng thêm không chịu nổi.
“Nghiên Nhi, em thật đẹp… Ăn nhiều một chút… Để anh uy no em.” Côn thịt đột nhiên tăng nhanh tốc độ đưa đẩy. Tốc độ nhanh đến mức khiến cô khó có thể thừa nhận, thủy mắt mênh mông sương mù mang chút khẩn cầu nhìn về phía anh.
”Đừng nhìn anh như vậy! Em nhìn chỉ càng khiến anh muốn hung hăng làm hư em mà thôi!”
“Không… A… Ha a a…” Tốc độ thọc vào rút ra dưới thân càng thêm nhanh chóng, Mạc Nghiên chỉ có thể điên cuồng mà lắc đầu kêu to, khuôn mặt nhỏ nhíu chặt mang theo biểu tình vừa như thống khổ vừa như vui thích, thân mình nhũn ra không thể chống cự sự mất khống chế của anh.
Đáng chết! Tư vị của cô quá mức điềm mỹ mê người khiến anh khó có thể đình chỉ thú tính sâu trong đáy lòng, tiểu huyệt chặt hẹp ướt át hoàn toàn bao vây lấy côn thịt. Mỗi khi côn thịt muốn rời đi thì vách tường thịt bên trong liền sẽ không ngừng liếm mút và co rút lại, thậm chí còn chậm rãi kéo nó vào chỗ sâu trong giống như không muốn để cho nó rời đi.
Mộc Trạch Uyên xoay người cô lại để cô đưa lưng về phía mình, côn thịt thô to đầy gân xanh đâm chọc mỗi một chỗ trong tiểu huyệt, anh đè thân mình của cô xuống. Mà lúc này, Diệp Hàn Ngự sớm đã ngồi ở trước chiếc bàn dài đối diện với hai người (MTU + MN) đang làm tình trên ghế sô pha, anh tiếp nhận nửa người trên của cô. “Huhu… Đừng a… Ha a… Thật sâu… A Uyên… Huhu…” Mạc Nghiên dùng đôi tay vô lực túm chặt lấy vạt áo của Diệp Hàn Ngự, nước miếng ngọt nị chảy dọc theo khóe miệng xuống quần tây của anh làm nó gần như tẩm ướt.
Tư thế đâm vào từ phía sau làm Mộc Trạch Uyên càng thêm cắm vào chỗ sâu trong tiểu huyệt, anh dùng chân phải đá văng chiếc sô pha vướng víu ra phía sau rồi bao phủ lên trên người Mạc Nghiên và mãnh lực tiến công, bàn tay to đè ở chỗ giao hợp của anh cà cô, sau đó chậm rãi xoa nắn tiểu hạch mẫn cảm kiều nộn khiến cô liên tiếp phát ra âm rung ngọt lịm. ”Hừ ha… A… Cầu… Cầu xin anh… Ngô…”
“Cầu anh… Hay là cầu A Uyên a?” Diệp Hàn Ngự lộ ra mỉm cười ác ý, ngón trỏ cắm vào trong khoang miệng cô rồi bắt chước côn thịt thọc vào rút ra.
Hàng lông mi hơi chau mang chút thống khổ và vui sướng, hai cái miệng nhỏ trên người bị hai người đàn ông xoa nắn đến toàn thân tê dại, trong miệng khó có thể khống chế mà tràn ra tiếng rên rỉ rách nát trìu mến. ”Em… Không biết… Ha… Ưm…”
Mộc Trạch Uyên thấp giọng nói: “Vậy liền cắm thêm nhiều vài lần thì sẽ biết.” Đầu ngón tay ác liệt mà búng nhẹ tiểu hạch sưng đỏ và ngay lập tức đổi lấy khoái cảm trói buộc dưới thân, anh cúi người thè lưỡi xẹt qua đường cong duyên dáng, côn thịt dựng đứng liên tục cướp lấy sự điềm mỹ của cô. Anh kịch liệt thọc vào rút ra theo như quy luật.
“Ân hừ… Ha a… Nga… Hừ…” Hai chân vô lực mà quỳ gối trêm tấm thảm, mật dịch dâm mĩ chảy dọc theo côn thịt ra vào từ khe hở ở chỗ giao hợp chỗ xuống tấm thảm trên mặt đất.
“Mèo con… Giúp anh liếm một chút được không?” Diệp Hàn Ngự rút ngón tay ra khỏi môi đỏ. Anh kéo xuống khóa quần để lộ ra côn thịt thô to giống như cẳng chân trẻ con, quy đầu hơi hơi tràn ra bạch dịch, nùng liệt mùi xạ hương làm Mạc Nghiên có chút ngơ ngốc. Diệp Hàn Ngự đỡ côn thịt rồi nhét vào trong khoang miệng hé mở của cô, bàn tay điều chỉnh đầu cô rồi đột nhiên đâm côn thịt sâu vào cổ họng cô.
“Ngô ngô… Hừ… Anh…” Côn thịt thô dài nhét đầy miệng Mạc Nghiên. Cô chỉ có thể hít thở nhờ vào cái mũi, hai tròng mắt ngập nước đáng thương hề hề mà nhìn Diệp Hàn Ngự nhưng lại đổi lấy côn thịt cắm thật mạnh vào yết hầu.
“Nghiên Nhi… Đừng đá lông nheo với anh… Anh sẽ nhịn không được, hừ a…. Yết hầu của em thật chặt… Còn biết kẹp anh…” Mồ hôi trượt dọc theo sườn mặt xuống xương quai xanh, ngón cái tham lam vỗ về đuôi mắt Mạc Nghiên và lau đi nước mắt vui thích của cô.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< 4 chương sau vip nhé >< chịu khó tý nha ~~