Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Ngay lúc Cung Kỳ Diệp đặt Mạc Nghiên ngồi xuống trên sô pha thì Tiêu Mục Thần, Mộc Trạch Uyên và Diệp Hàn Ngự liền nện bước dồn dập tiến vào. “Nghiên Nhi không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao bộ dáng của cô ấy như người mất hồn vậy?”
“Trong nhà nên rửa sạch một chút...” Tư Đồ Dịch mím môi, đôi mắt mang theo nồng đậm túc sát, cả người phát ra thị huyết hàn ý, anh thấp giọng kể lại quá trình mạo hiểm lúc nãy.
“Có hỏi ra.... Là vì nguyên nhân gì sao?” Khuôn mặt nhỏ trắng bệch mang chút tức giận và hoang mang.
5 người đàn ông liếc nhau rồi chẫm rãi trả lời:“ Trong tòa lâu đài cổ này chưa từng có bất kỳ một nữ chủ nhân nào... Nên đã bồi dưỡng ra một ít người có dã tâm.”
“Vậy nên... Lại là do lỗi đào hoa của các anh sao?” Mạc Nghiên nhướng mày đẹp, đáy mắt mang chút lạnh lẽo, sau đó lại thở dài: “Tại sao lại nuôi một con hổ to trong nhà?”
“Trước kia, khi anh thi hành nhiệm vụ thì nhặt được Bạch Túc. Lúc ấy, nó vẫn còn là một con hổ con và đang cận kề cái chết nên anh liền mang theo nó trở về, vừa nuôi thì đã vài năm trôi qua.” Cung Kỳ Diệp nói.
“Vậy nó... Thực ôn thuần và sẽ không công kích người khác sao?”
“Bạch Túc sẽ công kích những người khác ngoại trừ 5 người bọn anh... Hiện tại thì bao gồm cả em.” Tiêu Mục Thần đạm cười.
“Vì sao?”
Cánh tay dài bao quát cả người cô rồi ôm cô vào trong lòng ngực, giọng nói trầm thấp say lòng người của Mộc Trạch Uyên chui vào tai của Mạc Nghiên: “Bởi vì trên người em có mùi hương của bọn anh.” Mùi hương mê người xông vào khoang mũi anh, hơi thở quen thuộc khiến anh quyến luyến không thôi.
“Bạch Túc hiểu biết tính người, còn về phần con hổ con kia thì đó chính là đứa con của nó. Mẹ của hổ con bởi vì khó sinh nên sau khi sinh nó ra thì đã qua đời.” Nhìn trên khuôn mặt nhỏ của Mạc Nghiên tràn ngập thương tiếc, Diệp Hàn Ngự liền nói:“ Nếu em không sợ... Thì hôm nào đó bọn anh sẽ dẫn em đi thăm chúng nó.”
“Nghiên Nhi, nếu không thì em nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa khi ăn cơm, anh sẽ kêu em.” Tiêu Mục Thần ôn nhu nói.
Mạc Nghiên nhẹ gật đầu: “Ừm... Tôi tự mình về phòng là được.”
Đợi một chốc sau khi cô biến mất ở trên thang lầu, vẻ mặt nhu hòa của 5 người đàn ông ngay lập tức biến mất hầu như không còn, con ngươi lạnh băng sắc bén quét về phía đôi nam nữ bị bảo tiêu áp tới. “Các cậu chủ, xin hỏi các cậu muốn xử lý hai người này như thế nào?”
Mắt đen không hề có một tia gợn sóng, ngữ khí bình đạm nói: “Ném vào tòa nhà phía Bắc, Bạch Túc vẫn chưa ăn gì cả.”
Lời nói lạnh nhạt của Tiêu Mục Thần làm tên đàn ông đang quỳ kích động run rẩy:“ Không phải do tôi... Chúng tôi vô tội!”
“Cậu Cung, cậu đừng để bị người phụ nữ kia lừa... Nhân lúc các cậu không ở nhà.... Mạc tiểu thư đã đối xử khắc nghiệt và bễ nghễ với đám người hầu chúng tôi, thậm chí... Thậm chí còn phỉ nhổ thân phận của chúng tôi... Huhu! Tôi không hy vọng các cậu sống trong những lời nói dối của cô ta.” Nước mắt bỗng chốc rơi xuống, khuôn mặt nhỏ mang chút không cam lòng và ủy khuất.
“Cho dù cô ấy có làm vậy đi nữa thì.... Cũng là do được chúng ta sủng, tất nhiên... Chúng ta là người rõ ràng mọi chuyện nhất.” Diệp Hàn Ngự cười lạnh nói: “Bạch Túc rất kén ăn nên không thích mấy thứ đồ dơ kiểu này.”
Ngay khi tên đàn ông và cô ả hầu gái cho rằng đã tránh thoát được một kiếp thì lời nói của Mộc Trạch Uyên khiến cho khuôn mặt ngay lập tức trắng bệch.
“Nếu Bạch Túc không thích thì... Tôi nhớ là ở Nam Phi có một dự án hợp tác đang chuẩn bị khởi công... Đưa hai người này tới đó đi!”
“Không! Các cậu không thể làm như vậy... Các cậu đều đang bị lừa... Tôi vô tội... Đều là do người phụ nữ kia...Trước khi cô ta tới tòa lâu đài cổ này thì tất cả mọi chuyện đều vẫn ổn... Cô ta là yêu tinh hại người... Ngô! Ngô!” Hầu gái điên cuồng rống giận và hoàn toàn làm lơ biểu tình xanh mét thị huyết của 5 người đàn ông trước mặt, tên bảo tiêu đứng bên cạnh vội vàng tùy tay vơ lấy miếng giẻ lau trên bàn rồi nhét vào trong miệng cô ả vì sợ nếu không cẩn thận thì sẽ chạm đến cái đuôi của cơn bão cuồng phong.
Diệp Hàn Ngự phất tay ngăn lại hành động của bảo tiêu rồi dùng ngón tay phải bóp chặt cằm của cô ả hầu gái. Nhìn đôi mắt mông lung trìu mến của cô ả, anh cười lạnh nói: “Xuy! Hiện tại đều có một ít kẻ không biết tự lượng sức mình, thật coi bản thân là quý giá sao... Kéo đi ra ngoài, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ một thanh âm nào.” Tay trái rút khăn mỏng từ túi áo trước ngực xong nhẹ nhàng chà lau tay phải giống như vừa chạm phải thứ đồ dơ bẩn gì đó, sảnh lớn ầm ĩ ngay lập tức khôi phục yên tĩnh.
“Aizz... Chỉ có điều tao cũng thật hy vọng Nghiên Nhi có thể nói ra những lời đó.” Tư Đồ Dịch lắc lắc chén trà trong tay rồi bất đắc dĩ cười một cái.
“Đợi thêm chút thời gian nữa đi....” Cung Kỳ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía thang lầu rồi thấp giọng nói.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><