Nằm chính giữa chiếc giường lớn trắng tinh là một cô gái có diện mạo thanh tú. Rõ ràng là tổ hợp ngũ quan bình thường nhưng lại làm người ta có loại cảm giác càng xem càng chìm đắm trong đó. Hàng mi dài của cô gái hơi hơi rung động rồi đôi mắt long lanh nước chậm rãi ra, cô gái thỉnh thoảng hoang mang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hồi lâu sau mới nở một nụ cười khiếp sợ và sung sướng.
“Mình... Mình cư nhiên trọng sinh.” Không thể tin được sự thật này, Diệp Linh không ngừng vuốt ve ảnh ngược trong gương.
Không ngờ mình trọng sinh đến lúc đám người Ngạo Thiên thích mình. Đều là do người phụ nữ để tiện Phương Thiến Tâm kia, không ngờ rằng cô ta lại dám ở trước mắt công chúng trực tiếp dùng đao hung hăng cắm vào trái tim mình. Đến bây giờ mà ngực mình vẫn có thể cảm giác được đau đớn. Người phụ nữ (PTT) kia che dấu quá sâu đậm, lúc trước đều tránh sau lưng Mạc Nghiên khiến bọn Ngạo Thiên ra tay đối phó Mạc Nghiên nhưng sau khi Mạc Nghiên chết, cô ta không còn tấm mộc ngu xuẩn nên chỉ có thể tạm thời lui rau phía sau màn. Không biết cô ta dùng cách gì để tránh thoát bảo vệ rồi mang theo dao găm vào dự tấn hộ. Cô ta thừa dịp bọn Ngạo Thiên không ở bên người mình thì liền dùng dao hung hăng cắm vào ngực mình. Trước khi hôn mê, mình chỉ nghe thấy đám người Ngạo Thiên gọi tên của mình a.
Đáng chết, mình còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, thật vất vả mới tới gần được 5 người đàn ông đẹp trai bí ẩn kia, khi mình đang định tìm cơ hội nghĩ cách tiến thêm một bước thì lại chết ở dưới tay Phương Thiên Tâm, ngay cả tên của 5 bọn họ mình cũng không rõ ràng lắm nhưng ít ra mình vẫn biết thế lực của bọn họ còn cường đại hơn so với đám người Ngạo Thiên. Mình đã từng được đám người Ngạo Thiên dẫn đến Điện Phủ chơi và gặp được 5 người đàn ông đó. Trong lúc 2 bên nói chuyện phiếm thì mình phát hiện ra rằng giọng điệu của đám người Ngạo Thiên đều mang theo sự tôn kính nên mình liền biết 5 người đàn ông này nhất định sẽ thuộc về mình.
Ông trời thật là chiếu cố mình, cư nhiên để mình may mắn có thể được đến tình yêu của đám người Ngạo Thiên và còn cho mình có cơ hội gặp 5 người kia nhưng lại bị người phụ nữ để tiện kia hủy diệt rồi. May mắn là ông trời có mắt để mình làm lại từ đầu một lần. Lần này, ngoài đám người Ngạo Thiên thì mình phải nghĩ cách biến 5 người đàn ông kia thành của mình.
Diệp Linh trải qua nhiều năm được mấy người đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay nên đã cô ta đã không phải là người phụ nữ đơn thuần chỉ muốn sống bình thường lúc trước. Cả đầu óc của cô ta chỉ nghĩ làm chuyện tình dục nên cho rằng tất cả đàn ông đều sẽ thần hồn điên đảo vì cô ta. Diệp Linh trọng sinh trở lại thời kỳ tuổi trẻ đối với việc thu phục mấy người đàn ông đều rất cố chấp. Nhưng cô ta lại không nghĩ rằng mấy người đàn ông (đám Ngạo Thiên) lúc trước sẽ thích cô ta là bởi vì thái độ kiên nhẫn không làm ra vẻ của cô ta chứ không phải là thân thể cô ta a.
“Đáng chết, vì cái gì thế giới này không giống lúc trước?” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh mang theo khiếp sợ và không ngừng sưu tầm ký ức ở trong đầu nhưng lại phát hiện Mạc Nghiện rõ ràng đã biết cô ta phát sinh quan hệ với Ngạo Thiên mà vẫn không tìm người cưỡng hiếp cô ta. Như vậy thì làm sao có chất xúc tác tình cảm giữa cô ta và đám người Ngạo Thiên a? Nếu không có chuyện Mạc Nghiên tự tìm đường chết thì làm sao tình cảm của cô ta và bọn Ngạo Thiên càng tiến thêm một bước nha?
Chẳng lẽ...... Mạc Nghiên cũng trọng sinh sao?..... Không được, mình phải tìm thời gian để đi xác nhận một chút, thế giới này chỉ có mình mới là vai chính. Mình cũng phải thuận tiện thu thập người phụ nữ để tiện Phương Thiến Tâm kia để đám người Ngạo Thiên sớm một chút phát hiện ra gương mặt của cô ta và báo thù giúp mình. Bằng không thì mình chết quá oan uổng.
Bởi vì Diệp Linh trọng sinh về thời kỳ tuổi trẻ nên hồn nhiên không phát giác ra trên người cô ta có mang theo hơi thở thành thục vũ mị kết hợp với thân hình ngây thơ nên có vẻ dị thường không tốt. Bàn tay mềm của cô ta sung sướng vuốt ve dáng người quyến rũ tuổi trẻ. Cô ta nở nụ cười nhất định phải đạt được mục đích. Nghe được tiếng nói chuyện dưới lầu của bọn Ngạo Thiên, Diệp Linh thu liễm hơi thở quyến rũ trên người rồi treo biểu tình đơn thuần vô tội biểu tình và đi ra khỏi phòng.
Bốn người đàn ông nhìn Diệp Linh xuống lầu thì híp lại hai mắt nhìn chằm chằm cô ta.” Bảo bối thấy thế nào?”
“Không sao cả! Chỉ là mới vừa tỉnh lại thì nghe tiếng các anh nói chuyện nên muốn xuống nhìn một chút.” Trải qua nhiều năm nên Diệp Linh đã hoàn toàn quên phương thức nói chuyện và đối thoại với đám người Ngạo Thiên. Tuy Diệp Linh đã thu liễm hơi thở nhưng trong một đêm từ thanh thuần chuyển thành vũ mị vẫn sẽ khiến mấy người đàn ông phát hiện ra có gì đó không thích hợp.