“Hừ, sau này đừng giả vờ hiền lành trước mặt bọn tôi.” Thẩm Vũ khinh thường nhìn Phương Thiến Tâm rồi liếc Mạc Nghiên đang hoảng hốt chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng dáng đám người Mạc Nghiên biến mất ở cửa, phòng ăn trống rỗng, Phương Thiến Tâm đứng một mình ở chính giữa. Cô ta đột nhiên thốt ra tiếng cười âm ngoan trầm thấp từ trong miệng. “Ha ha ha! Mạc Nghiên, cái tát mày tặng tao hôm nay tao sẽ nhớ kỹ...” Ánh mắt cô ta lộ ra vẻ oán hận giống như rắn độc âm ngoan.
“Ai nha! Đường đường là tiểu thư của nhà họ Phương nhưng sao lại biến mình thành như thế này a?” Một người phụ nữ thướt tha dựa ở cạnh cửa, đôi mắt híp lại dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dạng đáng xấu hổ của Phương Thiến Tâm.
“Cô là... Người phụ nữ bên cạnh Ngạo Thiên.” Phương Thiến Tâm rũ mắt rồi xoa xoa mái tóc hỗn độn, khi mở mắt lại lộ ra vẻ âm ngoan.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Diệp Linh.” Người phụ nữ nhẹ mím cánh môi đỏ tươi. Khuôn mặt thanh tú kết hợp với hai tròng mắt linh động làm người phụ nữ có vẻ hơi chút nghịch ngợm, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng cầm một lọn tóc gương mặt rồi vuốt ve.
“Cô tới đây để diễu võ dương oai sao? Nếu đúng như thế thì cô có thể đi rồi.” Phương Thiến Tâm lấy hộp trang điểm ra, xoa lớp phấn mỏng ý muốn che đi sự sỉ nhục lúc nãy.
“Đương nhiên là không phải. Tôi rất có thành ý muốn nói chuyện với cô vì dù gì thì mục tiêu của hai ta đều giống nhau không phải sao?” Diệp Linh dùng ngón trỏ lắc lư trái phải ở trước ngực, nụ cười xảo làm cô ta thoạt nhìn có chút đáng yêu.
“Hừ, tự tôi cũng có thể đủ diệt trừ được Mạc Nghiên. Cô có năng lực gì để giải quyết được cô ta a?” Phương Thiến Tâm khinh thường nhìn Diệp Linh, trong lòng lại phẫn nộ muốn giết người phụ nữ đê tiện mê hoặc Ngạo Thiên này.
“Tôi có thể. Chỉ cần tìm người cưỡng hiếp Mạc Nghiên rồi quay chút cảnh nóng là có thể khiến cô ta thân bại danh liệt. Tất nhiên là hôm nay chắc cô cũng phát hiện rất khó để giải quyết mấy người đàn ông bên cạnh cô ta nhỉ? Tôi có thể làm Ngạo Thiên và bạn của anh ấy ngăn chặn bọn họ. Sau đó thì kế hoạch có thể được tiến hành hoàn mỹ. Và người cưỡng hiếp cô ta thì phải do cô tìm vì tôi bây giờ đang bám dính Ngạo Thiên nên không có cách nào để tìm người a!” Diệp Linh hơi chu môi đỏ làm người tưởng âu yếm.
“Cô cũng thật không biết xấu hổ! Đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề thì sao tôi có thể xác định là cô sẽ không vu oan cho tôi a?” Phương Thiến Tâm cười lạnh đáp.
“Cô cảm thấy với thanh danh hiện tại của mình thì còn có thể đủ dễ dàng tiếp cận Mạc Nghiên sao? Tôi sẽ tự nghĩ cách tiếp cận cô ta, như vậy mới có thể đủ khiến cô ta cắn câu a!” Diệp Linh dùng bàn tay che miệng cười khẽ liếc mắt nhìn Phương Thiến Tâm sắc mặt xanh mét. “Hơn nữa, lúc nãy Long Khanh Phong đã vội vàng phủi sạch quan hệ với cô, cô có cảm thấy hẳn là nên trừng phạt hắn ta thật tốt hay không?” Diệp Linh cười duyên ra tiếng. Nhìn mặt Phương Thiến Tâm trầm xuống, cô ta liền càng thêm sung sướng.” Yên tâm, qua một thời gian nữa, hắn ta liền sẽ không sống yên ổn được! Đến lúc đó thì cô có thể xử lí hắn ta theo cách của mình.”
Phương Thiến Tâm rũ mắt che lại mãnh liệt cảm xúc tối tăm. “Tôi khá tò mò, vì sao cô muốn giải quyết Mạc Nghiên?” Phương Thiến Tâm mở mắt ra, đôi mắt long lanh nước không hề gợn sóng nhìn chăm chú vào khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết trong gương nhưng nếu đến gần xem thì có thể thấy cô ta đã trét một tầng phấn thật dày.
“Vì sao ư? Bởi vì cô ta đã đoạt những thứ không thuộc về cô ta haha.” Trong mắt Diệp Linh hiện lên một tia đố kỵ và hung ác. Cô ta nheo đôi mắt lại làm Phương Thiến Tâm không thể nhìn ra tâm tư của mình.
Phương Thiến Tâm xách túi lên rồi bỏ hộp trang điểm vào trong túi.”Được thôi, vậy khi nào thì ra tay?”
Nghe được Phương Thiến Tâm tính toán cùng nhau hợp tác, đôi mắt Diệp Linh nhanh chóng sáng lên. “Cô biết Hội đấu giá từ thiện cuối năm sao? Chỉ cần là người của giới thì đều sẽ tham gia bởi vì đó là đại biểu thân phận tượng trưng. Còn mấy người đàn ông bênh cạnh Mạc Nghiên có đi hay không thì tôi cũng không rõ ràng lắm nhưng Mạc Nghiên nhất định sẽ đi.”
“Sao cô lại khẳng định là cô ta sẽ đi a?” Phương Thiến Tâm nhướng mày nhìn Diệp Linh.
“Những trường hợp quan trọng như Hội đấu giá đều bắt đầu chuẩn bị từ hồi đầu năm. Hơn nữa, bạn của Ngạo Thiên... Là người chủ trì trong đó nên hắn ta có được danh sách khách mời tham gia. Nếu Mạc Nghiên không tới thì hai ta lại bàn bạc kế hoạch khác kỹ hơn.” Ngón tay dài vỗ về môi đỏ căng mọng, Diệp Linh mỉm cười như hồ ly.”Cứ quyết định thế nhé, tôi đi về trước. Nếu không thì Ngạo Thiên sẽ phát hiện không thích hợp. Tôi tin tưởng là cô có cách để liên hệ với tôi.”
Nhìn Diệp Linh lượn lờ đi ra ghế lô, Phương Thiến Tâm cười lạnh xách túi lên rồi chậm rãi rời khỏi Nghĩa Tước. Sau khi ngồi vào siêu xe của mình, cô ta liền cúi đầu nhìn chằm chằm nút đang nhấn ghi âm trên màn hình, thật lâu sau mới ấn nút dừng. Môi đỏ gợi lên một nụ cười nhất định phải đạt được. Cô ta ấn nút nghe, trong đó có cuộc đối thoại. Có thể rõ ràng nghe được có thanh âm của 2 người phụ nữ. Nếu cẩn thận nghe thì có thể phát hiện một người trong đó là Phương Thiến Tâm và người còn lại là Diệp Linh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><