“Anh Húc... Ân? Kêu thân mật đến thế... Tôi thật sự rất thất vọng nha.... Mèo con, em thử nói xem... Có phải là tôi nên trừng phạt em thật nặng hay không?” Diệp Hàn Ngự liếc mắt đen nhìn Mạc Nghiên, môi mỏng ái muội khẽ nhếch, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh ngược, hơi thở nguy hiểm trên thân khiến ta người sợ hãi. Anh dùng một bàn tay bao trùm nhũ thịt tròn trịa rồi xoa nắn, tay kia thì rất có kỹ xảo khiêu khích hoa đế, chỉ có điều là côn thịt nóng rực cắm ở trong thân thể cô không chịu chuyển động.
“Không...” Mạc Nghiên gắt gao cắn môi nhưng cũng không thể khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ rách nát. Bộ phận mẫn cảm của cô bị anh tùy ý chơi đùa. Tuy cô cảm thấy xấu hổ nhưng sâu trong nội tâm lại có một loại khoái cảm khó có thể diễn tả bằng lời. Mạc Nghiên bắt đầu khó chịu đong đưa vòng eo, hoa kính bất ngờ co rút càng chặt. Cô nhẹ nhàng vặn vẹo eo, hai chân theo bản năng quấn lấy vòng eo của anh.
“Miệng thì nói không cần nhưng trên thực tế lại rất dâm đãng...” Anh dùng hàm răng cắn vành tai trắng nõn của cô, môi mỏng gợi cảm không ngừng phun ra lời nói thô tục.
“Đừng nói nữa... Ha a... Em không có.... Ân....”
“Nói dối, vậy em thử nói xem đây là cái gì hả mèo con nhỏ dâm đãng?” Đột nhiên, Diệp Hàn Ngự rút côn thịt cực nóng ra rồi để ở trước mặt cô, sau đó dùng quy đầu dính đầy mật dịch nhẹ nhàng cọ xát với cái miệng nhỏ đỏ tươi của cô.
“Em.... Ngô...” Ngay khi Mạc Nghiên muốn mở miệng phản bác thì anh lại nhân cơ hội đâm côn thịt vào cái miệng nhỏ anh đào kia. Khoang miệng lửa nóng cùng với yết hầu (cuống họng) nhỏ hẹp làm Diệp Hàn Ngự sảng khoái nhắm mắt lại. Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một tia cuồng dã bị dục vọng lây dính, tình dục mờ mịt nồng đến mức không thể hòa tan được. “Ngô... Cái miệng nhỏ phía trên của mèo con thật ấm và ướt... Nuốt nhiều vào một chút..... Cố mở rộng yết hầu ra...”
Cảm giác hít thở không thông khiến Mạc Nghiên rơi nước mắt, hô hấp dồn dập đang biểu hiện rằng cô không thể thích ứng phương thức làm tình mãnh liệt này.
Diệp Hàn Ngự dùng ngón tay thon dài khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ bị côn thịt của mình làm căng hồng, ngón cái chà lau nước mắt rớt tràn mi, mắt đen nhẹ nhàng nheo lại:“ Mèo con phải ngoan ngoãn nghe lời... Cách tên đàn ông kia xa một chút... Đây chỉ là một chút trừng phạt dành cho em thôi... Được rồi! Nhớ kĩ là không nên hô hấp quá dồn dập, yết hầu cố nuốt... Cái mũi hít thở theo... Đúng vậy... Không sai...”
Đợi Mạc Nghiên nuốt trôi côn thịt của bản thân, Diệp Hàn Ngự liền ngồi dậy, sau đó bắt cô ngồi quỳ, ấn đầu cô xuống, côn thịt chậm rãi cắm vào theo góc độ của yết hầu, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt bị côn thịt làm căng. Sau khi cúi đầu quan sát sắc mặt của mèo con, cuối cùng, anh dùng sức cắm hết hệ rễ còn thừa bên ngoài vào trong khoang miệng của cô. Độ phù hợp hoàn mỹ làm Diệp Hàn Ngự sung sướng và hưởng thụ nở nụ cười hồ ly.
“Được rồi... Anh sắp bắt đầu làm... Mèo con phải cố nhịn... Dùng cái miệng nhỏ ở trên hầu hạ côn thịt của anh xong rồi từ từ anh sẽ để nó uy no cái miệng nhỏ tham ăn phía dưới của em.” Anh nhẹ nhàng đẩy sợi tóc dính ở trên má cô qua một bên để lộ cảnh đẹp dâm đãng, đôi mắt long lanh mị nhãn như tơ mang chút phẫn hận và u oán, hai má ửng hồng, cánh môi đỏ tươi bị côn thịt tràn đầy gân xanh căng ra cực hạn, giọng mũi run rẩy thỉnh thoảng truyền đến tiếng hừ nhẹ mờ ám.” Hừ ha... Ngô ô....”
Diệp Hàn Ngự tà tứ nhếch môi mỏng cười khẽ, đôi tay cố định đầu cô không cho cô lui về phía sau, kiện eo chậm rãi chuyển động. Dần dần, anh bắt đầu tăng nhanh tốc độ ra vào. Mỗi lần anh đâm mạnh vào bên trong, bé con dưới thân sẽ run rẩy cả người. Phía trên cánh tay mảnh khảnh có một cái cà vạt màu đen tô điểm nhưng đó chính là thứ gắt gao trói buộc sự tự do của cô.
“Ngô... Mèo con, cái miệng nhỏ phía trên không thua kém gì phía dưới, thật chặt, thật biết liếm mút.... Ngô.... Hừ a...” Khuôn mặt tuấn mỹ thấm ra mồ hôi mỏng, đôi mắt đen phiếm tình dục nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang mê ly kia, cái miệng nhỏ ấm áp trơn trượt và yết hầu khiến anh gần như phát cuồng, côn thịt nhanh chóng ra ra vào vào, đâm mạnh vào xong lại cấp tốc rút ra.