Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 39: Chương 39: Mộc Trạch Uyên




Vừa lòng nhìn bé con trong lòng ngực chìm đắm trong nụ hôn sâu của mình, Diệp Hàn Ngự dùng môi mỏng nhẹ hôn đôi mắt cô rồi sau đó quay đầu mặt vô biểu tình nói với người ở chỗ tối.”Đi nhặt về đây!”

“Vâng!”

Làm sao hắn có thể để những người khác nhìn đến mèo con của mình đâu? Với thân phận của 5 người bọn hắn thì điện thoại đương nhiên được bảo mật kĩ càng giống như tòa núi cao. Bởi vậy, trên điện thoại của mỗi người bọn hắn đều có được kỹ thuật khoa học bảo vệ tiên tiến nhất, cần phải xét vân tay và gương mặt mới có thể mở ra. Nếu muốn dễ dàng đụng đến điện thoại của bạn hắn giống như mèo con làm lúc nãy thì bọn hắn chỉ cần đè ngón tay trên màn hình xác nhận thân phận là ổn nhưng nếu điện thoại vừa rời khỏi người bọn hắn thì nó sẽ tự động khóa lại. Nếu có người muốn mạnh mẽ mở khóa thì sẽ bị quả bom bên trong làm nổ tung và tất cả dữ liệu trên điện thoại sẽ bị tiêu hủy.

Bàn tay thô lệ của hắn vuốt nhẹ da thịt mềm mại của cô gái trong lòng ngực. Hắn dùng môi mỏng yêu thương khẽ hôn lên gương mặt, đôi môi, cái cổ của cô rồi lại lo lắng để lại dấu vết làm cô khó xử nên hắn đành chỉ phải không chế sức lực của bản thân.

Nhìn thấy hắn tiếp nhận điện thoại từ bảo vệ, cô muốn cướp lấy nhưng lại không địch nổi sức lực của hắn nên chỉ có thể phẫn nộ nhìn hắn.”Rốt cuộc các anh muốn cái gì?”

Cái nhìn căm tức của Mạc Nghiên không đau không ngứa mà chỉ khiến người ta cảm thấy như cô đang làm nũng, Diệp Hàn Ngự nở nụ cười xấu xa, trước khi rời đi còn thì thầm bên tai Mạc Nghiên:“ Tối nay tới lầu 3 tìm bọn tôi, đương nhiên nếu em không tới thì tôi cũng không dám cam đoan sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Sự hoảng sợ và ủy khuất không ngừng hiện lên trong lòng Mạc Nghiên. Cô không muốn làm ba mẹ lo lắng nên chỉ có thể nuốt tất cả sự phiền não vào trong bụng. Sau đó, cô cầm lấy ly rượu đặt trên hành lang ban công muốn uống để áp chế sự sợ hãi nhưng lại phát hiện cái ly sớm đã rỗng tuếch nên cô chỉ đành phải chuyển hướng tới bàn dài xếp đầy đồ ăn thức uống.

Trên bàn dài có đầy các món ăn kiểu dáng tinh xảo cùng với đủ hết mọi loại rượu nhiều màu sắc. Cô tùy tay cầm lấy một ly rượu trong số đó rồi uống một hơi cạn sạch, hương vị chua chua ngọt ngọt làm Mạc Nghiên muốn ngừng mà ngừng không được.

Mạc Nghiên muốn mượn rượu để quên tất cả những chuyện xảy ra hôm nay nên chỉ trong nháy mắt, tất cả ly rượu trên bàn đã bị uống gần hết. Bỗng nhiên có phản ứng sinh lý khiến cô ngừng uống rồi xoay người đi buồng vệ sinh.

Rửa mặt bằng nước lạnh làm đầu óc Mạc Nghiên hơi chút tỉnh táo nhưng cô đã quên rằng rượu có tác dụng chậm mà lại rất mãnh liệt, cô giống như đứa nhỏ ngốc nghếch mỉm cười với hình ảnh phản chiếu trong gương của mình. Đến khi tự nhận là mình đã hoàn toàn ở trạng thái bình thường, cô liền mở cửa đi ra ngoài.

Mới vừa đi chưa được mấy bước thì Mạc Nghiên đâm vào trong lòng ngực của một người đàn ông có mùi hương rất thơm. Cô bám lấy hẳn rồi nhẹ ngửi nhưng hắn lại đột nhiên lui ra khiếm cô nhíu mày, ủy khuất chu môi đỏ.

“Em uống say.” Mộc Trạch Uyên nhẹ ngửi cái miệng nhỏ đầy hương thơm của cô, đôi mắt xanh lá sau thấu kính chứ sự lãnh lệ và nguy hiểm.

“Tôi không say. Là do cái tên xấu xa như anh ngăn trở đường tôi đi.” Mạc Nghiên ngẩng đầu căm tức nhìn hắn nhưng cô lại không biết bộ dạng của mình lúc này có bao nhiêu mê người. Cô dùng ngón tay thon phẫn nộ chỉ vào ngực của hắn rồi lải nhải.

Tên bảo tiêu đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái say rượu trước mắt, hắn ta định tiến lên kéo Mạc Nghiên ra nhưng không ngờ Boss lại vẫy vẫy tay bảo hắn ta đứng qua một bên.

“Nếu tôi là người xấu thì lúc này đã mang em đi. Sau này đừng uống nhiều như vậy, rất nguy hiểm.” Bàn tay to của Mộc Trạch Uyên xoa nhẹ đầu tóc cô, xúc cảm mềm mại làm hắn híp hai mắt lại.

“Anh là gì của tôi mà tôi phải nghe lời anh?”

Nghe thấy câu nói tức chết người phát ra từ miệng cô, Mộc Trạch Uyên không vui nói.” Vậy em muốn nghe lời ai? Long Ngạo Thiên sao, hả?”

Bị khí thế và lửa giận phát ra từ trên người hắn dọa, Mạc Nghiên không thể khống chế được cảm xúc của mình, một giọt nước mắt lăn xuống khuôn mặt cô, tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, cô chu môi đỏ dùng giọng điệu trách móc hắn: “Huhu...... Tôi muốn mách mẹ là anh khi dễ tôi.”

“Được rồi, ngoan, đừng khóc, tôi mang em lên lầu nghỉ ngơi.” Mộc Trạch Uyên nhìn cô khóc nức nở thì đành bất đắc dĩ ôn nhu thấp giọng an ủi.

Tên bảo tiêu đứng bên cạnh há to miệng si ngốc xoa xoa đôi mắt mình nhìn người đàn ông trước mắt, đây không phải là Mộc Boss...... Mau trả lại Mộc Boss bình thường cho tôi đi a....

Mộc Trạch Uyên quay đầu dùng ánh mắt lạnh bằng nhìn tên bảo tiêu không có hình tượng khiến hắn ta sợ hãi rồi tiếp tục mặt vô biểu tình bảo vệ an toàn cho Mộc Trạch Uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.