Edit & Beta: Su Bà Bà
“Vợ..? Ai? Đồng thời kết hôn với 5 người các cậu?” Mạnh Hinh không vui mà trợn hai tròng mắt. “Người trong khắp thiên hạ sẽ phỉ nhổ con gái tôi như thế nào, các cậu có từng tưởng tượng qua?”
“Chúng con tôn trọng ý tứ của Nghiên Nhi. Nếu cô ấy quyết định kết hôn với một trong số 5 người chúng ta con thì bốn người còn lại sẽ cả đời không cưới, nhưng trên gia phả của chúng con vẫn sẽ khắc tên của cô ấy như cũ để chứng minh cô ấy là vợ của chúng con.” Cung Kỳ Diệp không nhanh không chậm nói. Nhìn sắc mặt của Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh vẫn không vui như cũ, đáy mắt 2 ông bà vẫn còn giữ sự phẫn nộ, Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính rồi móc từ trong cặp đen ra một phần văn kiện xong đưa tới trước mặt hai ông bà: “Nếu ba mẹ vợ không yên tâm thì, đây là bản khế ước chúng con sớm đã ký tên, có hiệu lực pháp lý, 1 bản chia làm 6, 5 người chúng con sẽ giữ một bản, còn Nghiên Nhi một bản.”
Mạnh Hinh nhăn mày đẹp lại, sau đó nhanh chóng cầm lên xem, chỉ thấy phía trên viết: Nếu là nhà gái đơn phương quyết định rời đi nhà trai thì nhà trai không được ngăn trở; nếu là nhà trai đơn phương ngoại tình ( bất kể là tinh thần hay thân thể) thì cần thiết phải rời khỏi nhà gái và chuyển giao 2/3 tài sản trên danh nghĩa của mình cho nhà gái — chữ ký: bên phía nhà trai, Tiêu Mục Thần, Cung Kỳ Diệp, Diệp Hàn Ngự, Mộc Trạch Uyên cùng với Tư Đồ Dịch sớm đã ký tên, mà phía nhà gái vẫn còn trống.
“2/3 tài sản là của một trong số 5 người các cậu hay là mỗi người đều sẽ chuyển giao 2/3?” Mạc Vũ Hạo hỏi.
“Chỉ cần 1 trong số 5 người chúng con ngoại tình thì 4 người còn lại cũng đều sẽ rời xa Nghiên Nhi, hơn nữa nhất thiết phải chia tài sản trên danh nghĩa của chúng con cho Nghiên Nhi để bảo hộ quyền lợi của cô ấy.” Mộc Trạch Uyên mặt không đổi sắc nói.
“Con cái thì sao?” Mạnh Hinh lạnh lùng hỏi.
Mộc Trạch Uyên với 4 người đàn ông còn lại liếc nhau, đồng thời đều nhất trí cùng một ý tưởng: “Để Nghiên Nhi nuôi, nhưng chúng con vẫn có quyền thăm hỏi, chờ đến khi con cái trưởng thành thì để nó quyết định theo ai.”
“Con gái tôi không thiếu người theo đuổi, con bé có thể tìm được một nửa kia yêu thương mình, cũng có thể quang minh chính đại tuyên cáo với mọi người.” Mạc Vũ Hạo mím chặt môi rồi trầm giọng nói.
Tiêu Mục Thần chậm rãi nói: “Chắc ba mẹ vợ cũng biết ở trong cái vòng luẩn quẩn này, người sống chung tình đã thiếu lại càng thêm thiếu, cho dù thật sự có gặp được thì tương lai sau này cũng khó bảo đảm một nửa kia sẽ không tìm những người phụ nữ trẻ tuổi khác, đến lúc đó thì Nghiên Nhi rất có khả năng sẽ bị khi dễ. Mà chúng con lại thiệt tình yêu cô ấy, cũng nguyện ý vì cô ấy mà từ bỏ tài sản và để con cái cho cô ấy nuôi nấng, bản khế ước này chính là hứa hẹn mà chúng con dành cho cô ấy, cả đời đều sẽ không thay đổi.”
Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh trầm tư một lát, rồi sau đó lại nhìn bản khế ước, mỗi một hạng mục đều là ưu thế đối với nhà gái, mắt đẹp đảo qua 5 người đàn ông trước mắt, bất chợt, tầm mắt dừng ở trên người Mạc Nghiên ngồi ở bên cạnh xong ôn nhu nói: “Nghiên Nghiên, ba mẹ đã xác nhận thay con, bản khế ước này không có vấn đề, hiện tại đến con ra quyết định, cuộc sống của con do chính con làm chủ, ba mẹ không can thiệp, nếu trong tương lai con phải chịu ủy khuất, ba mẹ vẫn ở phía sau con như cũ, không cần lo lắng.”
Năm tầm mắt cực nóng dừng ở trên người bé con, thấy Mạc Nghiên vẫn trầm mặc không nói như cũ, đáy lòng của 5 người đàn ông đột nhiên có chút hốt hoảng, Tư Đồ Dịch ôn nhu nói:“ Nghiên Nhi, em đừng nên vội vã làm ra quyết định xấu, bản văn kiện này có thể bảo đảm cho em, nó không đại biểu nếu em ký tên lên thì liền sẽ phải kết hôn với bọn anh, quyền quyết định chủ yếu vẫn ở trên người của em, có cho bọn anh cơ hội hay không, để bọn anh bồi ở bên cạnh em và chăm sóc em đi có được không?”
Đôi mắt hơi rũ, Mạc Nghiên nhìn văn kiện trong tay sững sờ, hồi lâu sau, môi đỏ hé mở, chậm rãi nói: “... Bút đâu?”
“Ở đây!” Tiêu Mục Thần rút bút máy từ trong túi ra rồi nhanh chóng đưa tới trước mặt Mạc Nghiên, chỉ sợ cô đột nhiên đổi ý, đến lúc đó người khóc chính là chính bọn anh. 5 người đàn ông vừa lòng mà nhìn bản khế ước có cô ký tên trong tay rồi xem như trân bảo mà bỏ vào cặp đen. “Như vậy thì... Nghiên Nhi hôm nay sẽ về bên kia hay là ở lại chỗ này...”
“Ở lại đây.” Mạc Nghiên nhàn nhạt nói.
Diệp Hàn Ngự nhếch tươi cười nói với Mạnh Hinh: “Muốn hỏi mẹ vợ đại nhân một chút, nhà ba mẹ vợ còn có phòng trống nào có thể thu lưu 5 người chúng con hay không?”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><