Edit & Beta: Su Bà Bà
“Nghiên Nhi đâu?” Tiêu Mục Thần mới vừa về đến nhà thì liền thấy hai tên bạn tốt đang có chút nhàm chán ngồi đùa nghịch di động ở trên ghế sô pha. Mộc Trạch Uyên ngẩng đầu nhìn Tiêu Mục Thần rồi nhẹ hếch cằm hướng lên trên lầu.
“Vị trí của con hổ con đáng chết kia ở trong lòng cô ấy nói không chừng còn nhiều hơn cả 5 người chúng ta cộng lại a...” Tư Đồ Dịch mím môi rồi lạnh lùng nói.
Mộc Trạch Uyên vuốt ve cánh môi, mắt xanh sắc bén nguy hiểm nheo lại: “Xuy, chắc nên ném nó vào rừng rậm Amazon để nó tự sinh tự diệt a!”
Thanh âm thanh thúy như lục lạc vang lên từ cách đó không xa, Mạc Nghiên nghi hoặc nhìn 3 người đàn ông và hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy? Sao em lại nghe thấy rừng rậm Amazon?”
“Không có gì, gần đây đang có dự án khai phá ở đó... Khụ khụ! Nghiên Nhi ăn mặc như vậy là muốn ra ngoài sao?” Tiêu Mục Thần xoay người nhìn chằm chằm bé con, váy dài chiffon vàng nhạt phác hoạ ra đường cong u nhã của cô, ngũ quan tinh xảo sau khi trang điểm nhẹ càng thêm có vẻ quyến rũ mê người, chỉ có một chỗ không được hoàn mỹ đó chính là vị trí mà hổ con bá chiếm trước ngực cô khiến người ta muốn xông lên trước ném văng nó ra.
“Ừm, có hẹn với Tiểu Vũ!” Mạc Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Đồ Dịch nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi sâu thẳm nhìn không ra một tia cảm xúc: “Đừng nói là có... Sở Cẩn Húc nhé?”
Mạc Nghiên tiến lên đoạt lấy chén trà từ trong tay Tư Đồ Dịch rồi nhẹ nhấp một miếng, sau đó nhếch cánh môi cười duyên: “Tất nhiên, không cho phép các anh đi theo a! Giúp em chăm sóc Lẫm Lẫm, không được khi dễ nó.” Nói xong liền nhét hổ con non mềm trong lòng ngực vào trong lòng ngực của anh.
Tiêu Mục Thần vội vàng cầm chìa khóa lên rồi nói: “Để anh đưa em đi.”
“Khỏi cần, em tự kêu taxi, bye bye!”
Tiếng đóng cửa thanh thúy vang lên ở trong sảnh lớn an tĩnh, 3 người đàn ông trừng mắt lẫn nhau, cuối cùng dừng ở trên thân hổ con đang nằm trong lòng ngực của Tư Đồ Dịch.
Sau khi rời khỏi vòng tay ôm ấp tràn ngập ấm áp, Lẫm Lẫm có chút bất mãn, nó ghét bỏ nhảy ra khỏi người Tư Đồ Dịch xuống trên ghế sô pha, cái đuôi lung lay ở trong không trung.
Một chốc sau, Mộc Trạch Uyên cười tà nhìn hai tên bạn tốt: “Nghiên Nhi nói... Không cho bọn mình theo.... Vậy nếu không phải bọn mình muốn đi theo thì sao a?” Lời Mộc Trạch Uyên nói làm đôi đồng tử của 2 người đàn ông nhanh chóng hiện lên một tia hiểu rõ, đáy mắt hàm chứa nồng đậm ý cười.
“Gao ô! Gao...” Lẫm Lẫm dùng hai chân trước cọ xát lỗ tai hơi ngứa ngứa xong bất an ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi sau đó lại lần nữa bò tiếp.
Từ xa xa liền nhìn thấy cô bạn tốt quen thuộc, Thẩm Vũ vui sướng kinh hô: “Nghiên Nghiên! Ở đây, a... Đã lâu không gặp, nhớ cậu quá!”
“Tớ cũng vậy! Ngô, cậu sắp lặc chết tớ rồi!” Mạc Nghiên bất đắc dĩ vỗ vỗ vai của Thẩm Vũ, đáy mắt hàm chứa ý cười gật gật đầu với Lâm Dịch Phong.
“Tớ còn hẹn với anh hàng xóm nhà bên trước kia nữa, xem ra là anh ấy vẫn chưa tới.”
“Là cái anh Sở Cẩn Húc mà cậu hay nhắc trước đây sao? Khi còn nhỏ đã từng gặp qua anh ấy trong một lần yến hội, gần đây còn nghe nói rằng anh ấy đang thành lập công ty con.” Lâm Dịch Phong nghi hoặc nhìn Mạc Nghiên.
“Đúng vậy, ngô... Anh ấy tới rồi!”
“Nhóc con, đã lâu không gặp, chào hao người a.” Sở Cẩn Húc nhẹ nhàng gật đầu và bắt tay với Thẩm Vũ và Lâm Dịch Phong, thấy Mạc Nghiên thần sắc vui vẻ liền thả lỏng tâm trạng lo lắng.
Thẩm Vũ cười nói: “Anh chính là anh Húc mà Nghiên Nghiên khi còn nhỏ vẫn hay nhắc sao? Nghe danh đã lâu a!”
“Haha, cũng phải cảm ơn hai người đã thay tôi chăm sóc con bé.”
“Được rồi được rồi.... Đừng nói những lời khách sáo nữa, gọi đồ ăn trước đu.” Mạc Nghiên bất đắc dĩ mà lắc đầu nhìn 3 người họ.
Một chiếc xe hơi Maserati màu đen chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe ngầm của Bách hóa Thời Đại, 3 người đàn ông đều không hẹn mà cùng mở cửa xe ra, bộ tây trang hưu nhàn bao vây lấy dáng người to cao, giấu ở dưới bóng ma chính là gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan sắc sảo như được điêu khắc và có lăng có giác làm người ta không muốn dời tầm mắt.
“Sao mày lại biết cô ấy ở đây?” Tư Đồ Dịch nhìn Tiêu Mục Thần.
“Có bảo tiêu chuyên môn đi theo bảo vệ an nguy của cô ấy, tất nhiên là với thân thủ của đám người đó thì sẽ không để người khác phát hiện.” Tiêu Mục Thần cười nhàn nhạt rồi sau đó xách cái rương từ hàng ghế ngồi phía sau ra, rương sủng vật màu đen nằm ở trong tay anh không hiện vẻ đột ngột mà ngược lại làm nhu hòa hơi thở bất cận nhân tình xung quanh thân thể anh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đyyyy ><