“Đủ...” Tay nhỏ để ở trước ngực Tư Đồ Dịch, nén giận trừng mắt nhìn anh nhưng lại không ngờ rằng bộ dạng này của cô rất mê người, hai má đà hồng, đôi mắt long lanh đầy nước, môi đỏ khẽ nhếch phun ra mùi hương làm người ta say mê.
“Không có biện pháp... Nghiên Nhi quá mê người.” Môi mỏng tham lam hôn lên cái trán, mí mắt, gương mặt, cánh môi cô. Anh kiềm chế dục vọng sôi trào sâu trong nội tâm, ngón tay dài nhẹ lau son môi dính ở khóe miệng đi, động tác ưu nhã lại tô cho anh thêm vẻ tà tứ.
Mộc Trạch Uyên đợi Mạc Nghiên thở dốc xong, nhẹ nhấp miếng trà nhìn cô. “Đi ngay bây giờ luôn sao?”
“Ân....” Mạc Nghiên kinh ngạc rồi vội vàng gật đầu. Cô chỉ sợ bọn họ thay đổi tâm ý, không cho cô rời đi.
“Đi thôi! Đúng lúc anh muốn đi xử lí mấy chuyện lặt vặt, tiện chở em luôn!” Mộc Trạch Uyên cầm chiếc chìa khóa xe lên, sau đó kéo tay Mạc Nghiên, ôm chặt eo cô.
“Được rồi! Nếu Mèo con muốn về nhà thì ngày mai anh lại đến. Mèo con nhớ rõ phải ngoan ngoãn trở về nha!” Diệp Hàn Ngự cười cười. Nhìn bé con ngoan ngoãn gật đầu, anh mới vừa lòng đứng dậy.
“Cùng nhau đi thôi!” Tư Đồ Dịch đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Ba chiếc xe thể thao đời mới nhất chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Từng người tăng tốc chạy nhanh hướng mục tiêu mình đi.
Mộc Trạch Uyên liếc mắt nhìn bé con yên tĩnh. “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là... Cảm thấy đã lâu chưa về nhà...” Mạc Nghiên nhìn cảnh sắc bay nhanh ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói.
“Nếu em muốn trở về thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào!” Tay xoa xoa đỉnh đầu Mạc Nghiên, hưởng thụ xúc cảm mềm mại.
“Thật sự?” Mạc Nghiên quay đầu lại, hai mắt sáng lên nhìn Mộc Trạch Uyên, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vui mừng và sung sướng.
“Đúng.” Mộc Trạch Uyên nhếch môi.
“Được rồi, chỉ đưa em đến đây thôi!” Xe thể thao dừng lại ở cách biệt thự nhà họ Mạc không xa, ánh mắt nhu hòa nhìn khuôn mặt thần thái sáng láng, bàn tay to ái muội vỗ về mặt cô. Đôi mắt xanh lục của Mộc Trạch Uyên tối sầm lại, đầu tiến gần đến cái miệng nhỏ đỏ tươi kia, linh lưỡi truy đuổi cái lưỡi thơm tho tinh xảo của cô mang theo một loại cường thế bá đạo lại không mất ôn nhu làm người ta khó có thể phản kháng.
Hơi thở thanh lãnh của Mộc Trạch Uyên đánh úp về phía Mạc Nghiên, đôi môi lạnh băng làm cô run nhè nhẹ. Trong nụ hôn sâu lửa nóng lưu luyến triền miên của anh, hai tròng mắt cô dần dần mờ mịt thành ý loạn tình mê. Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt khiến trái tim cô gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.” Đủ... Đủ rồi.”
“Phải làm thế nào đây? Thật luyến tiếc thả em đi...” Anh lẳng lặng ôm chặt cô gái mềm mại ngã xuống ở trong lòng ngực mình, hàm dưới đặt trên đỉnh đầu cô. Thỉnh thoảng, cánh môi nhẹ nhàng cọ xát mái tóc mềm mại, anh hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp yên lặng này.
Giọng nói ôn nhu trầm thấp của Mộc Trạch Uyên khiến Mạc Nghiên say mê trong đó, trái tim cô tịch đã lâu giống như cũng thoáng chút buông lỏng, đôi mắt như mực ngọc mê mang nhìn anh. Cô đột nhiên chậm rãi rũ mắt, nhẹ nhàng đẩy thân mình anh ra, tránh né tầm mắt của anh rồi nói nhỏ: “Em... Em đi trước.” Nói xong, cô liền mở cửa xe nhanh chóng rời đi.
Nhìn cô tránh né mình như đà điểu, ngón tay anh vỗ vỗ mặt mày. Thật lâu sau, Mộc Trạch Uyên cười nhẹ một tiếng, đáy mắt tràn ngập nhất định phải được.
Thái độ của bảo bối đối với anh đã bắt đầu mềm mại xuống nhưng cách thời gian chân chính thổ lộ tình cảm còn rất lâu. Điều may mắn là, ít ra so với những người khác vẫn nhanh hơn một ít.
Tay nhỏ của Mạc Nghiên vỗ nhẹ hai má nóng bỏng ửng đỏ, hàm răng cắn chặt môi, biểu tình thẹn thùng khiến cô có vẻ ngon miệng điềm mỹ. Nhẹ chỉnh lại sợi tóc, cô liền mở cửa nhad ra. “Ba mẹ, con đã trở về.”
“Nghiên Nghiên! Mẹ còn tưởng rằng hôm nay con không thể về nhà a!” Nghe được giọng nói quen thuộc kiều tiếu, Mạnh Hinh vội vã tiến lên cầm chặt tay nhỏ của cô rồi hôn hôn, không thể che lấp sự vui sướng tràn đầy trên măt.
Nhìn ánh mắt từ ái của mẹ, nước mắt gần như tràn mi, cố nén sự nhung nhớ nơi đáy lòng, Mạc Nghiên ôm thân thể ấm áp quen thuộc. “Gần đây con hơi bận, chờ xử lý mọi chuyện xong, con sẽ thường xuyên trở về! Lúc con không ở nhà, ba mẹ có cẩn thận chăm sóc tốt cho bản thân không?!”
“Có, có... Bà quản gia nhỏ ạ! Chính con cũng phải tự chú ý bản thân! A, đúng rồi, cho con một sự bất ngờ.” Ngón tay dài nhẹ nhéo nhéo cái mũi tinh xảo của Mạc Nghiên, sự sủng nịch nơi đáy mắt bà che đậy không được.
“Bất ngờ gì ạ?” Mạc Nghiên nghi hoặc đi theo phía sau Mạnh Hinh. Nhìn biểu tình thần bí của mẹ, cô liền cảm thấy hoang mang.
“Nhìn xem là ai tới?” Mạnh Hinh đi lên trước rồi di chuyển người sang bên cạnh một bước để lộ ra thân ảnh cao dài phía sau.