Mộc Trạch Uyên dùng đầu lưỡi mút cánh hoa mẫn cảm của cô rồi hút hết mật dịch điềm mỹ chảy ra cuồn cuộn không dứt. Thỉnh thoảng, anh còn liếm hai mảnh cánh hoa hồng nhạt, sau đó xâm nhập vào hoa huyệt rồi xoay tròn ý muốn làm cô tiết thêm một ít mật hoa thơm ngọt.” Ha a... Dừng... Lại...”
“Không sai biệt lắm....” Ngón tay nhẹ lau mật dịch ngon miệng trên môi, Mộc Trạch Uyên nheo lại đôi mắt xanh lục sâu thẳm nhìn bé con không ngừng không ngừng co rút ở trong lòng ngực của Tư Đồ Dịch.
Mộc Trạnh Uyên lại lần nữa cúi người tách hai mảnh cánh hoa ướt đẫm ra, hai tròng mắt nhìn thẳng tiểu huyệt đang chậm rãi phun trào mật dịch ra. Tiểu huyệt run rẩy. Anh móc côn thịt nóng bỏng từ trong quần ra rồi nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa đỏ tươi làm quy đầu dính đầy mật dịch ướt dính.
“Đừng... Ha a.....” Mạc Nghiên rưng rưng nước mắt, cắn nhẹ cánh môi, đáy mắt mang theo nồng đậm khẩn cầu.
“Bảo bối luôn thích nói dối... Cái miệng nhỏ phía dưới vẫn luôn tham lam mà không ngừng liếm mút côn thịt anh... Thật là một kẻ lừa đảo thích nói dối.” Mộc Trạch Uyên nở nụ cười tà, sau đó đâm côn thịt sưng to vào tiểu huyệt rồi chậm rãi trừu động. Anh yêu thương nhìn khuôn mặt bất lực khó nhịn, thân mình bị dục vọng dây dưa hơi run run của cô. Anh nheo lại tròng mắt xanh biếc, nhịn xuống cảm giác khẩn cấp muốn phát tiết dưới hạ thân.
“Không... Ân... Em muốn... Uyên... Cho em...” Dưới sự khiêu khích của người đàn ông, Mạc Nghiên bị khát vọng ở chỗ sâu trong lòng tra tấn mà khóc hô lên tiếng, dục vọng tràn lan ở trong cơ thể, cảm giác hư không khiến cô tự giác mở rộng hai chân.
“Thật ngoan... Tự mình động...” Đôi mắt xanh của Mộc Trạch Uyên càng thêm sâu thẳm, vừa lòng nhìn cô căng hai chân ra, giọng nói trầm thấp dụ dỗ Mạc Nghiên làm cô chủ động lắc lư eo thon.
“Ân... Ha a... Thật thoải mái...” Thân thể mềm mại nhẹ vặn vẹo như rắn, cô dùng giọng mũi hừ nhẹ, mị nhãn mở to giống như còn nhắm, mặt phấn hồng triều, miệng thơm khẽ nhếch không ngừng phun ra hương thơm, mơ hồ có thể thấy chiếc lưỡi hồng nho nhỏ bên trong kia.
Bàn tay mềm khởi động ở trên cơ bụng tinh tráng của Mộc Trạch Uyên, vặn vẹo eo thon mảnh khảnh, cái miệng nhỏ vốn chỉ nuốt một được quy đầu dần dần banh hoa kính ra nuốt vào cây côn thịt thô giống như cánh tay của trẻ con. Tiểu huyệt dưới sự vận động của Mạc Nghiên phân bố ra càng nhiều mật dịch khiến cô càng thêm dễ dàng phun ra nuốt vào côn thịt thô dài kia.
“Cái miệng nhỏ thật giỏi... Cố mở ra thêm một chút... Nuốt hết côn thịt của anh vào đi...” Mộc Trạch Uyên dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kéo cánh hoa phấn nộn đã căng cực hạn ra, vòng eo tinh tráng đưa đẩy theo cô.
“Hừ ha... Từ từ... Ha a... Ngô...” Hành động của anh khiến tiểu huyệt Mạc Nghiên co rụt một chút, cô nheo lại đôi mắt long lanh nước trừng anh nhưng lại không ngờ rằng sóng mắt này yêu mị câu người đến cực điểm.
“Đừng kẹp!” Mộc Trạch Uyên nhíu mày kiếm, bàn tay to vỗ nhẹ phần bên trong đùi trắng nõn. Thình lình xảy ra đau đớn làm Mạc Nghiên càng thêm dùng sức kẹp chặt tiểu huyệt.
“Đáng chết... Đem bên trong tiểu huyệt cắn chặt.” Mộc Trạch Uyên cởi mắt kính rồi tùy ý ném qua một bên để lộ ra đôi mắt xanh lục sâu không thấy đáy. Anh hung hăng cắm côn thịt đầy gân xanh vào chỗ sâu trong dâm huyệt, quy đầu khai phá tầng tầng vách tường co chặt. Cảm giác vách tường thịt non mềm xung quanh bao vây côn thịt làm Mộc Trạch Uyên ngưỡng đầu để lộ ra độ cung gợi cảm kia.
“Ha a... Quá sâu... Đi ra ngoài... Mau đi ra ngoài... Huhu...”
Người đàn ông bất ngờ làm động tác khiến Mạc Nghiên cảm thấy trái tim giống như bị người gắt gao nhéo. Nhiệt độ cơ thể nóng cháy của anh truyền từ chỗ kết hợp làm cô như bị bỏng, vách tường thịt có thể cảm giác được gân xanh trên côn thịt của anh mơ hồ nhảy lên. Cảm giác no căng khiến Mạc Nghiên theo bản năng vặn vẹo eo thon ý muốn làm anh rút ra.
“A a...” Đang lúc Mạc Nghiên dựng thẳng vòng eo định nhả côn thịt ra thì nhanh chóng bị bàn tay to của anh gắt gao cố định. Anh dùng lực ấn cô xuống côn thịt khiến cô gần như ngừng cả hô hấp.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >><