“Nghiên Nghiên, cậu đừng nên vì muốn lừa gạt mình mà tùy tiện tìm một người đàn ông đóng giả đi?” Khuôn mặt nhỏ tuyết trắng của Phương Thiến Tâm đơ ngay tại chỗ, cô ta dò hỏi.
“Anh này là bạn trai của Mạc Nghiên!” Không đợi Tư Đồ Dịch mở miệng, Thẩm Vũ nói thẳng ra thân phận của anh với ý đồ muốn anh phối hợp giúp đỡ.”Làm cái gì vậy?!” Trừng mắt nhìn Lâm Dịch Phong trộm lôi kéo mình, Thẩm Vũ không phát hiện sắc mặt của hắn đang rất khẩn trương.
Tư Đồ Dịch giãn mày kiếm nhìn Thẩm Vũ và Lâm Dịch Phong rồi hơi hơi cúi đầu dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói với Mạc Nghiên. “Đừng giải thích, nếu không thì cô ta sẽ càng muốn bôi đen em hơn!” Nhìn bé con trong lòng ngực không còn giãy giụa, người đàn ông mờ ám nhếch lên một nụ cười tà mị hoặc yêu dã tà.
“Haha, thật không?! Sao Nghiên Nghiên lại không nói gì?” Bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười làm khuôn mặt Phương Thiến Tâm có vẻ thập phần dối trá. Chả nhẽ đây là nam chính giải dược cho Mạc Nghiên? Vận khí quỷ gì vậy? Sao cô ta có thể nhặt được người đàn ông cực phẩm như thế này? Trời cao thật sự quá không công bằng! Chuyện gì tốt cũng đều rơi xuống trên người Mạc Nghiên. Con tiện nhân này dựa vào cái gì mà được ông trời ưu ái, rõ ràng là mình tốt hơn cô ta.
Tư Đồ Dịch thấy rõ đáy mắt của người phụ nữ đối diện (PTT) xẹt qua một tia điên cuồng và ngoan tuyệt, thần kinh đang bắt đầu vận sức chờ phát động, anh sợ cô ta sẽ mất đi lý trí xông lên trước hại Mạc Nghiên. “Cô là ai?” Mắt phượng bễ nghễ nhìn, môi mỏng hàm chứa một nụ cười lạnh nhạt.
“Mình là Phương Thiến Tâm, bạn của Nghiên Nghiên.” Nhìn người đàn ông chỉ nâng ly rượu lên nhấp mà không chịu trả lời lại, Phương Thiến Tâm xấu hổ cười cười.
“Đúng rồi, vậy bên phía Long Ngạo Thiên phải làm thế nào?! Nghiên Nghiên, chẳng phải cậu rất yêu anh ấy sao?” Giống như là đang cảm thấy lo lắng thay bạn tốt, trong lời nói của Phương Thiến Tâm luôn không ngừng ám chỉ Mạc Nghiên rất thích lả lơi ong bướm.
“Xem ra là Phương tiểu thư không hề chú ý đến tình trạng của bạn tốt, nhìn thấy bọn họ giải trừ hôn ước làm cô vui vẻ lắm đúng không?! Haha.” Tiếng cười trầm thấp nhộn nhạo vang lên ở bên tai mọi người. Vài tầm mắt nóng rực xung quanh thỉnh thoảng trộm ngắm gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.
“Sao.... Anh lại nói vậy? Nhìn Nghiên Nghiên đau lòng như vậy, tôi cũng cảm thấy tan nát cõi lòng.” Khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt biến thành trắng bệch có vẻ điềm đạm đáng yêu, nước mắt trào ra lần thứ hai. Người nào không hiểu rõ thì còn tưởng rằng anh đang khi dễ cô ta.
Đáy mắt của Tư Đồ Dịch xẹt qua tia trào phúng. Thật là một người phụ nữ thông minh. Cô ta biết cách lợi dụng ưu thế của mình và trò chơi chữ. Khó trách bảo bối trước kia bị cô ta xoay vòng vòng và thay cô ta chống hết tất cả lửa đạn. May mắn là hiện tại bảo bối đã thông minh lên, thấy rõ nàng gương mặt thật của cô ta.
“Phương tiểu thư, nước mắt của cô thật không đáng giá tiền, nói rớt liền rớt.” Giống như bị người đàn ông nói trúng tâm tư, Phương Thiến Tâm ngừng rơi nước mắt.” Đúng rồi, anh vừa nói là anh cứu Nghiên Nghiên..... Chả nhẽ hai người đã...... Phát sinh quan....” Làm bộ là đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, Phương Thiến Tâm kinh ngạc khoa tay múa chân với hai người (MN + TĐD), trên mặt hiện lên vẻ không ủng hộ và trách móc nhìn Mạc Nghiên.
Tiếp thu đến ánh mắt khinh bỉ của đám người xung quanh, thân mình cứng đờ của Mạc Nghiên chui từ trong lòng ngực Tư Đồ Dịch ra rồi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng đem tầm mắt khóa ở trên người cô ta.”Cả đầu óc của cô đều đang suy nghĩ mấy hình ảnh dơ bẩn gì vậy? Xem ra là người bạn quý như cô tôi không dám nhận.”
“Thật xin lỗi các vị, nếu có tranh cãi với nhau thì xin đừng gây ồn ào ở trong nhà hàng.” Đột nhiên, một người phụ nữ kiều diễm ngạo mạn chậm rãi đến gần, đáy mắt hiện lên sự khinh thường nhìn Mạc Nghiên. Người phụ nữ đầy mặt không vui nhìn cánh tay người đàn ông thanh lãnh yêu dã đang ôm chặt eo thon của Mạc Nghiên, đôi mắt nhanh chóng xẹt qua tia đố kỵ và hung ác.
“Nguyệt Nguyệt, xin lỗi vì đã làm ồn đến những vị khách khác, bọn mình sẽ nói chuyện nhỏ giọng lại.” Phương Thiến Tâm nói xin lỗi rồi ý bảo Mạc Nghiên mau chóng xin lỗi.
“Xem ra là tố chất của nhân viên ở Nghĩa Tước phải được đào tạo lại từ đầu.” Người đàn ông lười biếng mở đôi mắt đen như hổ báo rồi sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ kia. Đôi môi mỏng gợi cảm cong lên độ cung lãnh diễm (đẹp + lạnh lùng), ngón tay thon dài nhanh chóng ấn điện thoại, sau đó bắt chéo hai chân. Mặc dù bận nhưng anh vẫn ung dung nhẹ nhấp ly rượu vang đỏ, hơi thở bá đạo duy ngã độc tôn làm mấy người ở đây cảm thấy bị áp bách.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy ạ ><