Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 153: Chương 153: Tòa nhà phía Bắc




Edit & Beta: Su Bà Bà

Tòa nhà phía Bắc hoàn toàn yên lặng, vọng mắt nhìn qua là một mảnh rừng cây rậm rạp, tường vây cao ngất khiến tòa nhà như một không gian độc lập và chỉ có một cánh cửa duy nhất có thể ra vào tòa nhà này là cánh cửa mà Mạc Nghiên mới vừa tiến vào.

“Chết tiệt… Đến tột cùng thì tại sao lại lừa mình vào đây… Chậc! Còn phải cần mật mã thì mới có thể mở ra….” Mạc Nghiên tìm kiếm xung quanh nhưng không hề thấy thân ảnh của Cung Kỳ Diệp. Cô dùng sức đẩy cánh cửa ra nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt y nguyên, với lại cô cũng không hề đem di động theo. Mạc Nghiên đành phải tiến về đình hóng gió dành cho người làm cách đó không xa để chờ đợi có người tới và phát hiện ra mình.

Cô cởi giày rồi từ từ xoa xoa cẳng chân hơi chút đau, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cánh cửa. Đột nhiên, một cổ cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên sống lưng, Mạc Nghiên vừa xoay người nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây thì phát hiện ra một đạo tầm mắt sắc bén sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình. Trong rừng cây, một bóng dáng nện bước vững vàng chậm rãi xuất hiện, phía trên da lông tuyết trắng là từng vệt hoa văn như mực, thân thể thon dài của nó biểu lộ phong phạm vương giả kiêu ngạo và cao quý, khí chất bình tĩnh được phát ra từ tận linh hồn, hai mắt màu lam như lưu li khóa chặt vị khách không mời mà đến trước mặt.

Vì sao 5 người họ lại nuôi một con Bạch Hổ trong nhà... Thân hình của Mạc Nghiên cứng còng, cô có chút hoảng sợ nhìn nó bước từng bước về phía mình…

- - - - - - - - - - -

“Brừm brừm….”

“Tại sao nhóm cậu chủ lại về sớm như vậy… Làm sao bây giờ!…” Hầu gái nôn nóng hoảng loạn nhỏ giọng hỏi tên đàn ông đứng bên cạnh.

“Đừng lo lắng… Mạc tiểu thư vào trong đó cũng đã hơn một tiếng đồng hồ… Hôm nay, anh vẫn chưa cho Bạch Hổ ăn trưa… Vậy nên chờ đến khi nhóm cậu chủ phát hiện ra thì cũng đã không còn kịp rồi… Hơn nữa, camera theo dõi trong khoảng thời gian đó cũng đã hỏng mất… Tạm thời sẽ không có người phát hiện… Có anh ở đây, em đừng lo.” Tên đàn ông không ngừng an ủi cô ả.

Cung Kỳ Diệp và Tư Đồ Dịch mới vừa trở lại lâu đài cổ thì liền dò hỏi Lý quản gia. “Mạc tiểu thư đâu?”

“Hiện tại, Mạc tiểu thư chắc còn ngủ ở sân của tòa nhà phía Tây. Trước khi cậu chủ Tiêu và cậu chủ Diệp ra ngoài thì tôi có bưng trà bánh qa cho cô ấy.” Lý quản gia tiếp nhận khoác vest từ trong tay bọn họ rồi trả lời.

“Cô heo lười này… Mỗi ngày không phải ăn chính là ngủ…” Ánh mắt cưng chiều của Tư Đồ Dịch ôn nhu chảy ra nước. Mới vừa bước vào sân thì liền không thấy một bóng người nào trên ghế dài mà chỉ có ly nước trà còn thừa một nửa, hai anh liếc nhau rồi phân công nhau tìm kiếm trong phòng nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của bé con.

Cung Kỳ Diệp lo lắng hỏi Tư Đồ Dịch: ”Rốt cuộc thì cô ấy ở đâu? Cũng không thấy cô ấy ở mấy chỗ thường thường hay ở. Hay chúng ta tới phòng điều khiển xem một chút đi?!”

Phòng giám sát camera nghiêm ngặt đột nhiên nghênh đón hai người đàn ông: ”Lọc ra những camera theo dõi được gắn ở 2 chỗ này cho tôi…”

“Cậu chủ, thật ngại quá… Lúc các cậu mới vừa về, tôi đang định nói chuyện này với các cậu. Hôm nay, màn hình của những camera theo dõi ở 2 chỗ các cậu chỉ đột nhiên biến thành màu đen… Khoảng chừng 15 phút sau thì lại khôi phục bình thường… Chúng tôi đã mời người tới kiểm tra để sửa chữa nhưng lại không phát hiện ra vấn đề… Họ chỉ nói là do kết nối bất ngờ bị ngắt…”

Tư Đồ Dịch nhíu mày và giận dữ hét: “Hỏng thì không biết báo cáo ngay lập tức sao? Đều là một đám phế vật! Chú Lý, cho triệu tập tất cả những người trực ban và toàn bộ nhân viên ở sườn Tây lại đây.” Nói xong, anh liền nhanh chóng chạy đến phòng sách cùng với Cung Kỳ Diệp. Cưỡng chế sự hốt hoảng và thân mình không ngừng run rẩy, anh vội vàng ấn một nút ở một góc chết trên giá sách, đường hầm màu đen ngay lập tức hiện ra, chỗ sâu trong có một căn phòng, trên vách tường gắn đầy màn hình của camera theo dõi. Cung Kỳ Diệp nhanh chóng tua lại hình ảnh khoảng lúc 2 giờ chiều. Chỉ thấy trên màn hình có một cô hầu gái dẫn Mạc Nghiên tới tòa nhà phía Bắc và một tên đàn ông khóa mã cánh cửa. ”Chết tiệt… Cư nhiên lại ở nơi đó… Nhanh… Nhanh tới đó…”

“Alo! Mau về nhà… Nghiên Nhi đã xảy ra chuyện!” Cung Kỳ Diệp vừa chạy vừa ấn gọi điện thoại. Vẻ bình tĩnh trong ngày thường biến mất, anh lúc này lại cảm thấy đáy lòng có loại cảm giác hốt hoảng và bất lực giống như toàn thế giới sắp sụp đổ và càng hận bản thân sao lại xây lâu đài cổ lớn như thế. Mỗi một bước đi dưới chân dường như đạp lên trên lưỡi dao sắc bén, anh chỉ sợ bản thân sẽ nhìn thấy tình cảnh làm mình hối hận cả đời.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.