Hôm nay là sinh nhật của Oni-chan mình nè ^__^ Chúc mừng đi các tềnh iu <3
Đợi Mạc Nghiên ngồi lên xe xong, Diệp Hàn Ngự tự nhiên thắt đai an toàn cho cô. Anh cúi thân thể xuống, trong không khí ngay lập tức tràn ngập mùi hương thanh lãnh của anh. Hai tròng mắt của Mạc Nghiên nhìn chăm chú một bên sườn mặt của anh, cô có chút hoảng hốt trong vài giây.
“Nghiên Nhi, em muốn đi đâu?” Diệp Hàn Ngự cất tiếng nói đánh thức cô.
“À... Cho xe tới Diệu Quang đi!” Mạc Nghiên dùng ngón tay non mịn khẽ vuốt cằm, khi liếc sơ qua Diệp Hàn Ngự thì thấy anh đang hơi hơi nhíu lông mi, trong phút chốc, dường như cô đã hiểu ra gì đó. “Đừng có nói với tôi là chỗ đó cũng là của 1 trong 5 người các anh mở nhé?”
“Ừm... Là A Thần mở.” Diệp Hàn Ngự gật đầu. “Xem ra thì Nghiên Nhi rất có duyên phận với bọn anh a!”
“Rốt cuộc thì có chỗ nào là không phải của các anh mở hả?” Mạc Nghiên cảm thấy thật hết nói nổi.
Diệp Hàn Ngự rũ mắt suy nghĩ sâu xa, sau đó bỗng chốc nở nụ cười. “Rất nhiều nha, ví dụ như là cửa hàng tiện lợi chẳng hạn.”
“Vậy nên xem như là tôi leo lên được người giàu có?” Trong đôi mắt của Mạc Nghiên mang theo sự bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tuấn tú soái khí của anh.
“Đúng thế, vì vậy nên Nghiên Nhi cần phải đối xử tốt với bọn anh.” Mắt đen của anh cong thành trăng non, trên mặt chất chứa tươi cười ấm áp.
“Bản thân tôi cũng có rất nhiều tiền.” Mạc Nghiên nhíu mi, trong giọng điệu mang chút bất mãn.
“Nga! Vậy thì bọn anh chính là trai bao Nghiên Nhi nuôi.” Diệp Hàn Ngự dừng xe lại rồi quay đầu nở nụ cười hồ ly với cô, trong giọng nói tràn đầy trêu chọc.
Mạc Nghiên ở trong tối liếc cho anh một cái nhìn xem thường. Cô mới vừa bước ra khỏi cửa xe thì liền thấy Diệp Hàn Ngự sớm đã đứng dựa ở một bên xe. “Anh...”
“Anh có thể đứng chờ em mua đồ nên em cứ từ từ mà dạo, cả ngày hôm nay anh đều rất rảnh.” Nói xong, anh duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạc Nghiên, sau đó không nhanh không chậm nện bước chậm rãi đi về phía trước.
Mạc Nghiên ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của anh. Bàn tay ấm áp của anh gắt gao túm chặt tay cô, tim đập dường như hơi dừng một chút, cô theo bản năng cầm lại tay anh. Mà lúc này, khóe miệng của Diệp Hàn Ngự hơi hơi nhếch lên, hai tròng mắt đen như mực hàm chứa nồng đậm ý cười.
Nhưng khi Mạc Nghiên nhìn thấy nhãn hiệu thời trang mình thích nhất thì cô ngay lập tức rút tay ra khỏi tay anh, đôi mắt nhanh chóng phát ra ánh sáng, trong giọng điệu mang theo mười phần ý tứ đuổi người. “Tôi muốn dạo ở mấy cửa hàng này, anh có đi đâu đó giải khuây một mình.”
“Vậy thì khi dạo xong nhớ gọi điện cho anh.” Bàn tay to xoa nhẹ mái tóc cô, trên khuôn mặt của Diệp Hàn Ngự hiện lên sự bất đắc dĩ và tươi cười cưng chiều.
Khi anh dạo về đón cô thì thấy ở bên cạnh cô có đặt mấy túi chiến lợi phẩm. “Chỉ mấy thứ này thôi sao?” Diệp Hàn Ngự tiến lên xách mấy chiếc túi rồi nghi hoặc hỏi. Anh nhớ là lần trước, khi bồi nữ hoàng đại nhân nhà mình (ý là mẹ của Ngự ca nhé ><) đi dạo phố thì gần như hai tay của anh xách hơn mười cái túi nặng
“Xem ra là anh rất hay dẫn người phụ nữ khác đi dạo phố.” Mạc Nghiên nhàn nhạt nói, trong giọng điệu mang chút nhàn nhạt ghen tuông không dễ nhận thấy.
“Em là cô gái thứ hai anh đưa đi dạo phố cùng, người đầu tiên là mẹ của anh.” Giọng điệu chua chát của cô làm Diệp Hàn Ngự nhanh chóng mở to hai tròng mắt sáng ngời, khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên.
Nhìn người đàn ông trước mắt tươi cười ngốc nhếch, Mạc Nghiên ngay lập tức cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nhưng chỉ có điều cô lại không biết ánh mắt của bản thân lúc này lại đang nhu tình như nước. Đột nhiên, cô nghe được giọng nói quen thuộc đang gọi tên của mình, mới vừa quay đầu lại thì liền thấy một thân hình cao lớn đằng sau. “Nghiên Nghiên?”
“Ách... Thật trùng hợp, không ngờ rằng có thể gặp được anh Húc ở đây, ahaha...” Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, Mạc Nghiên cười cười ý muốn biểu hiện bản thân thoạt nhìn rất bình thường. Từ phía sau truyền đến một cổ hàn ý khiến cô nhanh chóng quay đầu lại liếc anh.
Ngay khi nhìn đến Sở Cẩn Húc, nơi đáy mắt của Diệp Hàn Ngự lập tức hiện lên một tia tối tăm và lãnh lệ (lạnh lẽo + tàn nhẫn). Từng luồng hàn khí lạnh băng tràn ngập ở trong không khí nhưng nhanh chóng bị cái nhìn tức giận thoáng qua của Mạc Nghiên khi xoay người làm tan rã. Anh thu hồi lại khí thế không ngừng xuất hiện trên người. Anh chỉ sợ bản thân sẽ mất lý trí rồi làm những chuyện đẩy cô ra xa khỏi mình và cũng sợ sẽ làm mất một tia cảm tình mới vun đắp khi nãy với cô.
“Nhóc con, hôm nay không đi làm mà lại chạy đi dạo phố sao?” Sở Cẩn Húc tiến lên ngờ vực.
“Khụ khụ, à đúng rồi.... Hôm nay em được nghỉ.”
Nhìn Mạc Nghiên mặt không đỏ khí không suyễn mà giải thích giống như trên trời có chuyện lạ, Diệp Hàn Ngự hơi hơi nhướng mày.
“Thì ra là thế!” Sở Cẩn Húc cười cười rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt tới trên người Diệp Hàn Ngự đang đứng ở phía sau Mạc Nghiên và hỏi. “Vậy người này là?”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả moaxx ><