Hoàng Yến
Người xấu? Người tốt?
Thư Lâu dương môi cười, chỉ hộc ra một câu đơn giản:“Người thường.”
Tần Yên lúc này liền mắng một ngụm, mắt hạnh trừng, mắng:“Ta xem ngươi cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, như thế nào liền đùa giỡn vô lại, ta là hảo
hảo trả lời vấn đề của ngươi, ngươi cũng không nghiêm túc trả lời vấn
đề của ta.”
Mắt thấy Tần Yên sinh khí, Thư Lâu một bên cảm thán
đại tiểu thư này tính tình như thế nào lớn như vậy, một bên giải thích
nói:“Tần cô nương không nên động khí, Thư mỗ cũng không có ý tứ trêu đùa cô nương, chỉ là theo ý của ta Mặc Phong Hoa xác thực chính là một
người bình thường, hắn có cái hắn đang theo đuổi, có dục vọng của hắn,
cùng người thường cũng không có gì khác nhau .”
“Ngươi thật sự
hẳn là không đi ra ngoài nhiều, hoặc chính là đọc quá nhiều sách đọc đến ngớ ngẩn luôn .” Tần Yên trừng mắt nhìn Thư Lâu hai mắt, nói,“Ngươi
cùng với đại đa số người trên đại lục này đều giống nhau, khan đắc
thiển, thính đắc đa.” (nhìn ít nghe nhiều => chỉ nghe người ta nói
mà không có nhìn tận mắt)
Nghe như thế nào thì cũng như là Tần
Yên không đối Mặc Phong Hoa có thành kiến, như thế khiến Thư Lâu có chút giật mình, hắn còn tưởng rằng người thiên hạ này đều cho rằng Mặc Phong Hoa là một tên phản nghịch tội ác tày trời.
Đại khái là lười cùng Thư Lâu nói tiếp, Tần Yên xoay người liền vào phòng, lưu lại Thư Lâu một mình trong tử viện thanh lãnh.
Vừa nói đến Mặc Phong Hoa liền khó tránh khỏi sẽ nghĩ thiên vị như vậy, Thư Lâu cũng không biết có phải hay không bởi vì hắn vốn không phải là
người của thế giới này, đối thế giới này tình phân quá nhỏ bé, mười năm
trước , thời điểm phát sinh chiến loạn hắn cái gì cũng không biết, thế
cho nên tuy rằng thường nghe người bên cạnh nói Mặc Phong Hoa có bao
nhiêu đáng hận hắn cũng không có bởi vậy liền hận nam nhân kia.
Thậm chí còn có đôi khi nhớ tới Mặc Phong Hoa, trong đầu ký ức cũng là dừng
lại lúc ban sơ tám năm kia cùng Mặc Phong Hoa một chỗ, tuy rằng tên nam
nhân kia rất ít cùng hắn nói chuyện, đại bộ phận thời điểm đều chỉ nhìn
hắn, nhưng thời điểm cùng Mặc Phong Hoa một chỗ , hắn có thể cảm giác
được một loại ấm áp không nói rõ.
Chỉ là nay Mặc Phong Hoa đã mai danh ẩn tích mười năm, không biết về sau có còn cơ hội gặp mặt không,
cho dù gặp được , lập trường và thân phận bọn họ sẽ lại là cái gì?
“Có lẽ gặp lại cũng không nhận ra nữa không chừng.” Bỗng dưng cười, Thư
Lâu lắc đầu cười cười, hôm nay cũng không biết làm sao vẫn đều nhớ tới
Mặc Phong Hoa.
Mười năm qua, hắn đã trưởng thành, nói không chừng Mặc Phong Hoa cũng mọc râu thành đại thúc rồi .Đêm dần dần khuya , sau đó Thư Lâu cũng về phòng chính mình, nằm ở trên
giường cuộn chăn bông cũng không tính là mềm mại chậm rãi tiến nhập
mộng đẹp.
Trong phòng hôn ám chỉ còn lại có tiếng hít thở nhẹ
nhàng của Thư Lâu, không biết khi nào thì có một nam nhân đứng ở góc
hẻo lánh hắc ám , chỉ lẳng lặng ở một bên nhìn Thư Lâu trên giường.
Tên khách không mời mà đến đó chậm rãi từ bóng tối đi ra, bộ pháp đi trên
mặt đất không chút tiếng động, khi nguyệt quang thanh lãnh dừng trên
khuôn mặt nam nhân , cũng là cùng mười năm trước giống nhau như đúc
không có bất cứ thay đổi gì – Mặc Phong Hoa.
Thay nam nhân đang ngủ say sửa sang lại chăn, Mặc Phong Hoa ngồi ở bên giường ánh mắt mềm mại nhìn Thư Lâu.
“Hai nữ nhân kia thân phận đã điều tra rõ ràng chưa ?” Y chậm rãi mở miệng.
Trong bóng tối truyền đến một người thanh âm:“Sư phó, đã điều tra qua, địa
phương của người gọi là Niệm Hà kia không có gì đặc biệt, lời nói cũng
không giả , về phần người gọi là Tần Yên kia, kỳ thật là nữ nhi Tần đại
tướng quân, từ tướng quân phủ chạy ra, cần đồ nhi trừ bỏ nàng không ?”
“Tạm thời không cần, nàng võ công tạm được , cùng tiểu Lâu một chỗ cũng có thể giúp đỡ .”
“Sư phó, không cần khiến Thất Dạ điện hạ hồi cung sao?”
Mặc Phong Hoa nhìn khuôn mặt nam nhân im lặng bình thản ngủ lắc lắc
đầu:“Hắn không phải chim hoàng yến trong ***g sắt, luôn muốn đi ra ngoài .”
Không dừng lại lâu , Mặc Phong Hoa tuy có chút thần sắc không muốn rời đi , nhưng lúc Y đứng lên liền toàn bộ tiêu tán sạch sẽ.
“Tích Trầm, âm thầm bảo vệ Thất Dạ, hắn nếu có cái gì sơ xuất, ngươi cũng không cần trở lại.