Người Mộc Tông đối bọn họ đều tương đối khách khí nhưng không thể gọi là nhiệt tình, dù sao cũng là tu tiên chi nhân, tính tình khó tránh có
chút lãnh đạm, bất quá Niệm Hà trời sinh tính tình đơn thuần ngược lại
có chút chọc người thích, mà Tần Yên kiến thức rộng lớn, thường thường
còn chưa bước ra tông môn nửa bước cũng sẽ bị đệ tử lôi kéo nói chuyện
trời đất.
Thư Lâu bọn họ ,cách ngày bước vào Mộc Tông đã gặp được chưởng môn nhân, niên kỉ thoạt nhìn bất quá cao thấp hai mươi, trời
sinh khí chất dịu dàng, khóe miệng nhẹ nhàng bâng quơ cười khiến cho
người cảm giác hết sức ấm áp, chỉ là từ trong mắt kia của nàng vẫn có
thể nhìn thấy sự kiên nghị trong đó, ẩn ẩn ngạo khí thuộc về chưởng môn
nhân của nhất đại tông môn.
“Ngươi nhất định thực nghi hoặc vì
cái gì chúng ta đều trẻ tuổi như vậy, tuy rằng tu tiên chi nhân có thể
giữ mãi thanh xuân niên hoa(những năm tuổi trẻ )mà không già cả, nhưng
không phải người bất lão bất tử, ta cùng sư muội – Mộc Âm chưởng môn
Mộc Tông, niên kỉ cũng đều không đến ba mươi.”
Một gốc thụ hoa
đào cự đại biến thành một đình (căn nhà nhỏ) thiên nhiên, dưới bóng cây
là một bộ bàn ghế gỗ cũ được chạm khắc hoa văn mang hương vị thiên đường cổ kính, Lục Thanh Phong đem trà lài nấu hảo ngã hai chung , một ly đưa cho Thư Lâu ngồi đối diện hắn.
Mộc tông sinh hoạt ngược lại là
thập phần thích ý, Tần Yên cùng Niệm Hà hai cô nương thích náo nhiệt,
mỗi ngày đã sớm bỏ chạy ra ngoài chơi, may mắn Lục Thanh Phong với tư
cách là chủ nhân , thường xuyên đến gặp mang Thư Lâu chung quanh đi một
lượt , hoặc ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm.
Thư Lâu không
nói chen vào, cùng Lục Thanh Phong trò chuyện nhiều lắm , hắn cảm giác
nam nhân này cùng hắn nói nhiều như vậy càng dường như muốn tâm sự , Lục Thanh Phong trong lòng có chuyện đè nặng, có lẽ đã dồn nén rất nhiều
năm.
“Biến cố mười năm trước ngươi hẳn là biết đến, có lẽ người
trên đại lục Trung Thổ này đều biết đến, Ma Đô quân nam hạ tàn sát bừa
bãi, để bảo vệ bình an sinh mệnh trên đại địa này , cũng vì chứng minh
chính mình không giống Hỏa Tông cùng Phong Tông làm phản như vậy, các
đại tông môn còn lại không bên nào là không suất lĩnh tinh anh đệ tử
cùng Ma Đô quân đối kháng, chưởng môn Mộc Tông đời trước của chúng ta,
cũng là phụ thân của Mộc Âm bất hạnh qua đời trong chiến loạn.” Lục
Thanh Phong chậm rãi kể ra một đoạn biến cố này, ngữ khí lại là khinh bỉ như vậy, trên mặt cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
“Các ngươi hận Mặc Phong Hoa sao?” Thư Lâu hỏi.
“Hận?” Lục Thanh Phong lắc lắc đầu,“Mặc Phong Hoa là một người không giống
thường nhân, sớm đã không thể dùng tiêu chuẩn thế nhân đi định nghĩa
hắn, chỉ là Trung Thổ đại loạn sau này mười năm, khiến ta nhìn rõ rất
nhiều chuyện.”
“tại sao huynh lại nói thế ?” (thực ra chỉ có 2 chữ 怎讲?– thực giảng? , ta dịch ra thế)
Một luồng thanh phong (gió trong,gió mát ) phất qua, thổi rơi xuống một ít
hoa đào, Lục Thanh Phong đưa tay bắt lấy một đóa hoa đào bay xuống trước mặt, nhìn đóa hoa thật sâu nhợt nhạt cười, hàm vài phần chua xót:“Mười năm trước anh hùng Mặc Phong Hoa tại trong lòng mọi người Trung Thổ một đêm làm phản, có một số người bởi vậy mà mắng Y là Ác Ma, nhưng càng
nhiều người cũng không muốn đàm luận về người này.”
Tạm dừng một
lát, Lục Thanh Phong tiếp tục nói:“Ta sinh ra tại Mộc Tông, trưởng thành tại Mộc Tông, từ nhỏ liền biết sứ mệnh Mộc Tông là cứu trợ dân gian
,khó khăn của dân chúng, trị liệu ốm đau cho bọn họ, nhưng mười năm loạn thế này, ta nhìn thấy quá nhiều dân chúng bị tham quan chèn ép , nhìn
thấy trung thần lương tướng bị hàm oan chết đi, cũng nhìn thấy chúng ta
bị người dân mà chúng ta từng cứu trị mắng là độc hưởng một phương bình
an mà không xuất thế cứu người.”
“Thế gian này bất thị sướng thông vô trở (1) , người muốn kiên trì giữ đạo
nghĩa cùng nguyên tắc của mình là khó càng thêm khó.” Thư Lâu nói.
(1) thế gian này không có cái gọi là thông suốt,suông sẻ không có cản trở gì .
“Đúng vậy, chúng ta mỗi người trên người đều gánh vác rất nhiều, áp lực đến
từ duy hộ uy nghiêm cùng hình tượng tông môn, đến từ mong đợi của dân
chúng dân gian, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu là vì chính mình, lại có
bao nhiêu người còn nhớ rõ ý nghĩa ban sơ đi vào này thế gian này?” Lục
Thanh Phong nhìn đóa hoa phiêu linh trong không trung, thở dài ,“Thiên
hạ này bị bệnh, lại không phải bệnh Mộc Tông có thể trị liệu.”
Thư Lâu tùy ý Lục Thanh Phong biểu đạt nội tâm khổ thán, đi ra không tới
một tháng này , hắn cũng đã thấy được thiên hạ này rất nhiều.
Ra
khỏi Vương đô ngẫu nhiên gặp Niệm Hà biết trong triều đình có gian
nịnh làm ác, nhưng hoàng huynh Triệu Khang lại vô lực hoặc có tâm nhưng
không có lực để quản . Đi tới Bắc thành biết đến thiên hạ tu tiên đại
phái Mộc Tông, lại phát hiện tu tiên nhân này đó kỳ thật còn mang một
tâm phàm nhân, có bất đắc dĩ của mình, có bất đắc dĩ đối với thiên hạ
này thế gian này.
Còn có một chút đó là, hắn phát hiện trong mắt
một số người Mặc Phong Hoa mười năm trước làm phản Vương Triều đều không phải là người đại gian đại ác, có lẽ chính như Lục Thanh Phong nói, Mặc Phong Hoa đã vượt qua tiêu chuẩn chính nghĩa tà ác của thế nhân sở
định (nhận biết , nhận định ) .
Ít nhất, Mặc Phong Hoa có gan vứt bỏ từ vinh hoa phú quý trên người, đến sự sùng bái khen ngợi từ dân chúng dân gian.
Như vậy, nam nhân kia đến tột cùng là vì cái gì không chút do dự vứt bỏ hết thảy tất cả , cam nguyện bị thế nhân phỉ nhổ cũng muốn phản bội Vương
Triều ?
Đáp án chân chính, có lẽ chỉ có bản nhân Mặc Phong Hoa biết.
Mà Thư Lâu cũng không nghĩ đến, hắn sẽ nhanh như vậy liền thấy được nam nhân kia.