Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 106: Chương 106




Chương 107

Cũng là khi hoàng hôn bao phủ, Lâm Mạc Thần đứng ở tòa nhà Phong Thần, trầm tư nhìn phong cảnh bên ngoài.

Người phụ nữ của anh có lẽ là người giống anh nhất trên đời này. Hiện giờ gặp phải sự tấn công quy mô lớn của Phong Thần, cô sẽ phản hồi như thế nào đây?

Cô tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu trói, nhất định còn cất giấu chiêu trò ở phía sau, là gì đây?

Rõ ràng là suy nghĩ chuyện sát phạt quyết đoán, nhưng trong lòng anh lại bất ngờ dâng lên dòng nước dịu dàng. Lại liên tưởng đến bộ dáng ban đêm của cô, phục tùng đón nhận, cảm thấy cô càng hấp dẫn anh hơn so với sáu năm về trước, khơi dậy sự chinh phục và dục vọng mãnh liệt của anh.

Không, thực ra vẫn là cô của sáu năm trước mà thôi. Tuy hiện tại trưởng thành gợi cảm hơn, nhưng năm đó cô đã là người bướng bỉnh không tuân theo phép tắc rồi. Nếu không làm sao cô nhẫn tâm rời khỏi anh mà đi chứ?

Khóe miệng Lâm Mạc Thần hiện lên ý cười tự giễu.

Tôn Chí gõ cửa đi vào, có lẽ là công tác chuẩn bị rất thuận lợi, mặt anh ta cũng tràn đầy niềm vui, giả vờ ho nhẹ một tiếng nói: “Chủ tịch, trang web sẽ lập tức login. Trang web sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho đối thủ cạnh tranh, tên đã lên cung không thể quay đầu lại, chúng ta không thể bận tâm gì nữa.”

Lâm Mạc Thần đáp: “Mạnh tay làm đi. A...chẳng lẽ cô ấy sẽ chấp nhận nhìn thấy, ngay cả người phụ nữ của mình tôi cũng không đánh lại sao?”

Tôn Chí nở nụ cười nói: “Tuân lệnh. Chốc nữa nếu e-show bị đánh thê thảm, có người tức giận, còn phải làm phiền chủ tịch an ủi người nhà ở hậu phương.”

Hai tay Lâm Mạc Thần đút trong túi quần, đứng bên cửa sổ, thản nhiên đáp: “Cô ấy sẽ không, mà cũng không cần đâu.”

Hôm nay cũng không biết Tôn Chí phát rồ vì điều gì, cảm xúc hưng phấn hơn, cũng có lẽ là vì Lâm Mạc Thần ở trước mắt anh ta không kiêng dè đề cập đến chuyện tình cảm của mình, anh ta nghĩ mình vẫn nên nói ra thì hơn: “Thực ra tôi cảm thấy cậu vẫn nên thận trọng thì hơn. Trước kia tôi đã nói chuyện tình cảm không thể chỉ có một bên quá tự tin. Năm đó, tôi nhìn thấy hai người ở bên nhau, sau đó cậu phái cô ấy đi công tác, sắp xếp cho cô ấy tăng ca không phân biệt được ngày đêm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô ấy đi theo cậu chả được lợi lộc gì. Sau đó... thì sao? Mấy năm nay cậu vẫn luôn chờ đợi, hiện tại người đã trở lại, nhưng rốt cuộc đây vẫn là cuộc chiến kinh doanh. Cậu cảm thấy không có chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm bởi vì trong lòng cậu đều là cô ấy, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy nghĩ như thế nào?”

Lâm Mạc Thần nghe vậy ngẩn người.

Tôn Chí nói xong thì hối hận, nhưng tất cả đều là lời tâm huyết. Lúc này sắc mặt Lâm Mạc Thần đã lạnh xuống: “Anh đi đi.”

“Tư nhân đính chế” ở giai đoạn đầu trứng nở, có hơn một trăm nghìn thành viên từ kinh doanh bất động sản của Phong Thần, cùng với những khách hàng sở hữu hạng mục bất động sản cao cấp khổng lồ làm khách hàng dự trữ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này không ngừng mở rộng tuyên truyền, cùng với trợ cấp tài chính lớn từ tập đoàn, ngày đầu tiên login thành tích lập tức đột phá mười triệu. Tuy rằng hơi thấp hơn so với mong đợi của tập đoàn, nhưng cũng tính là thành công.

Ngày hôm sau, doanh thu đột phá 20 triệu.

Ngày thứ ba, 30 triệu.

Login một tuần, doanh thu tính tổng cộng đã gần 2 tỷ.

Cùng lúc đó, doanh thu của trang web e-show vốn duy trì tăng trưởng ổn định, nhưng với sự phổ biến của “Tư nhân đính chế” , cuối tuần này thành tích ngừng tăng trưởng. Tuần thứ hai, thành tích cũng giảm một chút, nhưng vẫn duy trì ở con số cao.

Điều này khiến cả nhóm người trong hạng mục của Phương Nghi và Lục Chương đều lo lắng. Cậu ta càng cảm thấy đỏ mắt với kẻ thù, nhưng không hề biết Mộc Hàn Hạ đã ở chung với Lâm Mạc Thần, chỉ nói hiện tại mình và sư phụ sát cánh chiến đấu, Lâm Mạc Thần là phe đối địch. Điều này luôn được cậu ta giấu kín trong lòng, hơn nữa còn âm thầm chờ đợi lòng hai người kia ngày càng cách xa nhau mới tốt.

Ai biết hạng mục của Lâm Mạc Thần thành công lớn như vậy, hơn nữa còn quét sạch bọn họ. Lục Chương có loại cảm giác áp trại phu nhân của mình bị bọn cướp ngựa cướp đi.

Chạng vạng hôm nay, Lục Chương nhìn thấy số liệu tiêu thụ lại hơi bực mình, bước đến văn phòng Mộc Hàn Hạ. Mộc Hàn Hạ thì ngược lại, tâm trạng mấy hôm nay của cô không thay đổi quá lớn, luôn im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cậu đừng lung lay.” Mộc Hàn Hạ nói, “Lung lay sẽ khiến đầu tôi hôn mê.”

Lục Chương “hừ” một tiếng, hiếm khi nói lời văn vẻ: “Giường nghiêng mà vẫn có thể ngủ say được sao?”

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, nhìn ngoài cửa nói: “Đóng cửa lại. Có một số việc cần nói riêng với cậu.”

Lục Chương liếc cô, nghe lời đóng kín cửa, còn kéo rèm xuống. Sau đó ngồi trước mặt cô, ánh mắt sâu sắc.

“Còn nhớ không? Lúc trước khi bắt đầu làm hạng mục này, tôi đã nói với cậu, vốn định chờ hình thức duyệt gia mở rộng trong cả nước, sau khi tích lũy đủ tài nguyên khách hàng, thị trường cũng đủ lớn mới tung ra. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân, tôi không chờ được nữa, đành phải vội vàng bắt đầu.” Mộc Hàn Hạ nói, “Tôi cũng đã từng nói không sợ giẫm đạp lên đối thủ cạnh tranh, cũng phải bước lên.”

Lục Chương gật đầu: “Giẫm lên, vội vàng giẫm lên.”

Mộc Hàn Hạ không để ý tới lời nói cảm tính của cậu ta, trầm ngâm một chút nói: “Hiện tại, Lâm Mạc Thần đã thay tôi giành được miếng bánh ngọt lớn trong thị trường này.”

Lục Chương ngẩn ra, cậu ta không hiểu rõ.

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, xem ra cậu ta vẫn chưa hiểu rồi.

“Tôi cũng từng nói với cậu, e-show là do Trương Tử làm ra trong lúc rảnh rỗi. Hôm nay tôi sẽ mang cậu đi gặp anh ấy.”

“Doanh thu hôm nay của chúng ta đã ổn định gấp đôi e-show, số lượng khách hàng đăng kí gấp 4-5 lần bọn họ. Bọn họ muốn chống lại, sắp tới hẳn là không có khả năng, nhưng vẫn phải để ý kĩ càng như cũ. Trong lĩnh vực trang phục thương mại điện tử cao cấp này, chúng ta đã đứng vững vị trí số một, bọn họ là số hai.”

Khi nghe Tôn Chí báo cáo như vậy, trong lòng Lâm Mạc Thần hơi kì lạ.

Cảm giác vui vẻ với thành tựu và lợi ích theo đuổi, cùng với sự chinh phục dành cho cô, nhưng trong lòng vẫn có chút thương tiếc. Những lời Tôn Chí nói trước đó ít nhiều cũng có tác động với anh. Anh cảm thấy đêm nay phải ôm cô, tâm sự với cô một chút.

Quyết định như vậy, sau khi rời Phong Thần, anh lập tức lái xe đến dưới lầu tập đoàn Phương Nghi, muốn đón cô tan làm.

Ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời, anh ngồi trong xe, kéo cửa kính xe xuống, gió ngày hè thổi qua cửa. Lúc này tâm trạng anh vừa bình tĩnh vừa dịu dàng.

Tuy lúc này không biết cô sẽ làm gì đối phó với anh, cũng không biết cô có oán trách đối thủ cạnh tranh là anh không.

Thực ra có một chút tâm tư cũng không bị Tôn Chí nói trúng, nên càng phải giữ kín như bưng. Anh đối với tình cảm đã mất mà có lại được này có tự tin như trong quá khứ không ư?

Cũng không hẳn. Cho dù ban đêm có thể đam mê ôm chầm lấy cô, nhưng anh không có cảm giác hoàn toàn nắm chắc được cô, nhưng sẽ không nhắc đến với bất cứ ai, cho dù là cô.

Đúng lúc này, từ xa anh nhìn thấy Mộc Hàn Hạ từ trong tòa nhà đi ra, theo sau là Lục Chương và Hà Tĩnh. Vẻ mặt của ba người đều rất nghiêm túc. Hơn nữa biểu tình của Lục chương và Hà Tĩnh căn bản không giấu được Lâm Mạc Thần. Vẻ mặt quá nghiêm trọng, rõ ràng là cất giấu tâm sự rất lớn. Sắc mặt Mộc Hàn Hạ bình tĩnh hơn một chút, nhưng rõ ràng đang chìm trong suy nghĩ, nên không giống như bình thường chú ý tới xe của anh đỗ cách đó không xa.

Lâm Mạc Thần im lặng, nhìn ba người lên xe, sau đó rời khỏi Phương Nghi, biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.