Chương 109
Mười giờ đêm, Lâm Mạc Thần ngồi trong bãi đỗ xe một lát, rồi trở về tòa nhà Phong Thần. Khi lên lầu, đi qua bộ phận thương mại điện ở tầng trệt, anh ấn thang máy đi vào.
Cả tầng đèn đóm sáng trưng, dường như mọi người đều ở lại tăng ca. Khi Lâm Mạc Thần bước vào, mấy người ở cửa còn chưa nhận ra, có người lập tức đứng lên: “Chủ tịch!”
Lúc này khiến hơn một trăm người đang làm việc đều kinh động.
“Chào chủ tịch.” “Chào chủ tịch.” Tất cả mọi người đều đứng lên, Lâm Mạc Thần mỉm cười gật đầu, hỏi một chút tình hình của trang web, đều nhận được câu trả lời đầy tự tin: “Chủ tịch yên tâm, thành tích tiêu thụ vẫn vô cùng sôi động, mọi người tăng ca suốt đêm, cam đoan nhất định đưa trang web hoạt động thuận lợi, thực hiện mục tiêu thành tích tiêu thụ công ty đã đề ra.”
Tối muộn thế này, Tôn Chí cũng không có ở đây, nhưng mấy quản lý phụ trạch hoạt động cụ thể vẫn còn ở đây, nghe thấy tin tức cũng đều ra đón. Bọn họ đều vừa mừng vừa lo, dù sao ở trong tập đoàn uy tín của CEO Lâm Mạc Thần còn cao hơn Chu Tri Tố. Hiện tại anh đích thân đến tuần tra, cho thấy chủ tịch đều biết sự vất vả và cố gắng mấy ngày nay của mọi người. Ai mà không ủng hộ cơ chứ?
Lâm Mạc Thần nhìn thấy trong nhóm quản lý hạng mục có không ít người trải thảm ngay trên bàn làm việc. Lâm Mạc Thần cũng đã từng trải qua như vậy, đó đều là vì hạng mục, qua đêm ở công ty không về nhà. Trên bàn nhiều người còn có hộp cơm, cà phê, xem ra là tính cho cả đêm nay.
“Vất vả.” Lâm Mạc Thần vỗ bả vai mấy nhân viên, “Hi vọng tương lai không lâu, mọi người sẽ cảm thấy phấn đấu vì cộng đồng, Phong Thần của chúng ta là đáng giá. Mọi người cũng sẽ nhận được báo đáp hậu hĩnh cho tài năng của mình.”
Khi nói xong câu cuối cùng trên mặt anh cũng mang ý cười. Nhóm nhân viên tất nhiên đều hiểu, lập tức vỗ tay: “Cám ơn chủ tịch!” “Yeah!”
Nhìn bọn họ hưng phấn, Lâm Mạc Thần rời đi. Thang máy nhanh chóng chạy lên tầng trên, nụ cười trên mặt anh cũng dần nhạt đi.
Hành lang tối tăm, căn phòng trên tầng cao nhất vẫn chỉ có một mình anh. Anh bật đèn trên tầng, trong nháy mắt cả hành lang sáng rực. Anh trở về phòng, ngồi xuống chiếc số pha rộng lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Mắt quét qua bầu trời đêm, ánh sáng dịch chuyển trong thành phố này, và cửa sổ vẫn còn tối đèn nhà cô.
Lặng lẽ ngồi một lúc, anh lấy di động ra gọi cho Hà Tĩnh: “A lô. Cô ấy đang làm gì vậy?”
Trong bệnh viện, Hà Tĩnh cũng không trả lời ngay, mà đi vài bước, tới nơi yên tĩnh không có người mới đáp: “Chúng tôi vẫn còn đang ở bênh viện.”
Lâm Mạc Thần khẽ nở nụ cười: “Bệnh tình của Trương Tử lại không tốt sao?”
Hà Tĩnh hơi sửng sốt, cô ấy không nghĩ tới Lâm Mạc Thần lại hiểu rõ chuyện của Trương Tử như vậy. Cô ấy ngẩng đầu nhìn cửa kính phòng bệnh cách xa đó, nhìn thấy Mộc Hàn Hạ và Lục Chương đều ngồi bên giường bệnh của Trương Tử. Vẻ mặt Lục Chương điềm đạm, Mộc Hàn Hạ nắm tay Trương Tử, còn trên mặt Trương Tử là nụ cười yếu ớt.
“Không có. Bệnh tình của anh ấy cũng xem như là ổn định.”
Lâm Mạc Thần im lặng.
Trực giác nói cho Hà Tĩnh tình huống này không hề tốt, mặc dù cô ấy không phải là người thông minh, nhưng cũng khá nhạy bén. Vì vậy ngày đó khi gặp lại Mộc Hàn Hạ, cô ấy không đề cập đến chuyện mấy năm nay có liên lạc với Lâm Mạc Thần. Còn Mộc Hàn Hạ vô cùng tin tưởng cô ấy, chuyện gì cũng không giấu diếm, nhưng đối với chuyện công việc, bởi vì chức vụ của cô ấy thấp hơn, nên có một số chuyện Mộc Hàn Hạ cũng không nói với cô ấy.
Vì vậy Hà Tĩnh cũng chỉ nghe loáng thoáng được một chút kế hoạch ngày mai, đại khái biết Mộc Hàn Hạ sẽ có hoạt động vô cùng lợi hại. Điều này khiến cô ấy hơi căng thẳng và lo lắng. Cô ấy hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Lâm tiên sinh, sáng mai Hàn Hạ sẽ thực hiện kế hoạch mới, nhưng cô ấy làm chuyện này cũng là vì bạn bè. Các anh...”
Cô ấy còn chưa nói xong Lâm Mạc Thần đã cúp máy.
Bóng đêm tĩnh mịch, Mộc Hàn Hạ nhìn Trương Tử nói: “Bảy giờ sáng mai, chúng ta sẽ đưa nó ra thị trường.”
Trương Tử yếu ớt cười, đó là nụ cười vô cùng bình tĩnh nhưng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Cám ơn em, Hàn Hạ. Vào thời khắc cuối cùng của đời người, để cho anh nhìn thấy ước mơ của cô ấy trở thành hiện thực.”
Khóe mắt Mộc Hàn Hạ hơi ươn ướt nói: “Sao lại chỉ là ước mơ của cô ấy chứ, là của anh, cũng là của em. Em cảm thấy cuộc đời này không còn khát vọng gì nữa, anh đã cho em một lần nữa thấy được nó. Không chỉ có em giúp anh, mà cả anh cũng giúp em nữa.”
Hai người càng nói càng nhiều, nhưng đều thản nhiên cười. Lục Chương ở bên cạnh im lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện, cảm thấy trong lòng rung động, không thể bình tĩnh được.
Mộc Hàn Hạ dém lại chăn cho Trương Tử nói: “Vậy anh ngủ đi. Tối mai em mang bánh matcha anh thích nhất đến, không nghe lời dặn của bác sĩ nữa, cho anh ăn hết. Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Lúc này Lục Chương mới lên tiếng: “Trương tiên sinh, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon. Có chuyện gì thì bảo người gọi điện cho chúng tôi. Ngủ ngon.”
Cậu ta nhã nhặn như vậy khiến Mộc Hàn Hạ nở nụ cười. Trương Tử cũng cười đáp: “Cám ơn cậu, ngủ ngon.”
Hai người bọn họ rời đi. Trương Tử nói với y tá: “Cô à, bảy giờ sáng mai, cô có thể đánh thức tôi dậy không?”
Y tá hơi bất ngờ: “Tại sao?”
Trương Tử mỉm cười đáp: “Bởi vì sáng mai có một chuyện rất quan trọng sẽ xảy ra cho dù tôi mất cũng không uổng phí. Tôi muốn tận mắt chứng kiến. Vừa rồi đều là những người bạn chân thành nhất của tôi, bọn họ phải cố gắng rất nhiều mới để cho nó thực hiện được. Tôi rất muốn...tận mắt nhìn thấy nó.”
Ngọn đèn kéo dài hai bên đường, Lục Chương lái xe chạy trong bóng đêm, nghe hai cô gái phía sau thì thầm to nhỏ. Trong lòng cậu ta hơi dễ chịu, nhưng cũng có chút không yên lòng. Dường như sau khi gặp Trương Tử, sau khi thấy được Mộc Hàn Hạ thâm tình hứa hẹn với anh ấy, trong lòng Lục Chương vẫn không thể bình tĩnh được.
Sự nhiệt tình như vậy khiến cho cậu ta đau lòng. Cậu ta muốn nói với Mộc Hàn Hạ một chút tình cảm của mình, nhưng Hà Tĩnh ở bên cạnh khiến cậu ta không mở miệng được.
Lúc này Mộc Hàn Hạ nói: “Tôi hơi đói bụng. Chúng ta đi ăn chút gì nhé?” Hà Tĩnh nói: “Tôi cũng đói bụng.”
Ngay cả cơm tối ba người bọn họ còn chưa ăn.
Lục Chương bỗng nhiên chuyển tay lái, đi vào khu sầm uất trong thành phố. Mộc Hàn Hạ hỏi: “Cậu đi đâu vậy?” Lục Chương đáp: “Đưa hai người đi ăn ngon một chút. Ăn no rồi mới phát động được cuộc tổng tiến công cuối cùng. Sư phụ, đừng từ chối, con người phải ăn cơm chứ.”
Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, Hà Tĩnh cũng lộ ra vẻ mặt mong đợi.