Phiên ngoại 3: Những năm tháng ấy
Phần 1:
Mùa đông năm đó, tuyết vô cùng lớn, khi Lâm Mạc Thần đến New York đúng là lễ Giáng sinh.
Khi đó sức ảnh hưởng của Phong Thần còn chưa lớn như hiện tại. Lâm Mạc Thấn đến Mỹ nghe ngóng tin tức của người nào đó đồng thời đi thăm bạn bè. Gián tiếp có được địa chỉ, hành tung của cô.
Đúng lúc hoàng hôn buông xuống, Lâm Mạc Thần dừng xe bên đường. Tuyết lớn bay đầy trời, đối diện là quán cà phê cô đang làm việc. Hạ cửa kính xe xuống, cánh tấm kính đầy sương mù, anh nhìn thấy ngọn đèn ấm áp trong quán cà phê, ở phía sau quầy, cô giống như lúc mới gặp, mặc đồng phục người phục vụ, đang bận rộn giữa khách hàng màu da khác biệt.
Mái tóc dài của cô được búi cao, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười cởi mở. Để tiện làm việc, tay áo của cô được xắn lên, lộ ra phần cánh tay trắng nõn, và ngón tay mảnh khảnh.
Lâm Mạc Thần nhìn thấy, hốc mắt trở nên ẩm ướt, nhưng bên cạnh còn có bạn, anh lấy tay che mặt, mặt không thay đổi, tiếp tục bình tĩnh.
Người bạn cũng không lên tiếng.
Một lát sau, cô tan ca, đã thay đồng phục, mặc một chiếc áo len tối màu, khoác chiếc áo thông thường, đi bốt, khăn quàng cổ dài và mũ che khuất hơn nửa khuôn mặt, từ quán cà phê đẩy cửa đi ra.
“Muốn đi gặp mặt không?” Người bạn hỏi.
“Tạm thời chưa đến thời cơ.” Lâm Mạc Thần đáp.
Cô càng đi càng gần.
Cô cúi đầu bước qua trước xe.
Lâm Mạc Thần vẫn lặng lẽ nhìn.
Đợi khi cô đã đi hơn mười mét, Lâm Mạc Thần bỗng nhiên tháo dây an toàn ra, đẩy cửa đuổi theo. Ánh mắt người bạn trừng lớn, rõ ràng vừa mới nói còn chưa phải là thời cơ...
Mộc Hàn Hạ bước về phía trước là lối rẽ, Lâm Mạc Thần đi đường tắt, đứng ở đầu lối rẽ.
Bầu trời tối đen, ánh đèn đường cũng ảm đạm, tuyết lớn đầu mùa rơi xuống từ đầu anh dừng ở trên vai. Anh nhìn thấy cô đến gần.
Mộc Hàn Hạ vẫn cúi đầu.
Trong lòng cô ôm rất nhiều đồ, đồ ăn nấu bữa tối, tài liệu luận văn, khăn mặt mới mua, tư liệu tình hình gần đây của Phong Thần tải từ trên mạng xuống...Cô luôn nhìn đường, không nhìn bất cứ ai.
Cho dù người bên cạnh, cơ thể cao lớn vô cùng giống người kia, nhưng cô cũng chả ngẩng đầu nhìn.
Cô lướt qua bên người anh.
Cô khi đó đang cố gắng liều mạng đứng vững gót chân ở thế giới mới, làm sao rảnh rỗi chú ý tới một người đi trên đường. Cô càng không cho mình cơ hội nhớ lại quá khứ.
Dù sao cô đã không còn cần người kia. Người kia cũng đã không còn cần cô nữa.
Còn Lâm Mạc Thần đứng tại chỗ, nhìn tuyết trước mắt.
Mới hơn một năm, cô đã không nhận ra anh, còn anh cuối cùng cũng không vươn tay ra giữ lấy cô, để mặc cho cô đi đến thế giới đã khát vọng rất nhiều năm.
Giấc mộng của cô còn chưa hoàn thành. Anh yêu cô nên phải để cho cô đi.
Nếu tình yêu xâm nhập vào tận xương tủy thì em sẽ không thực sự rời đi.
-------------------
Phần 2:
Lần gặp thứ hai vẫn là ở New York như cũ, tổng bộ công ty đầu tư MK.
Cơ thể của Bert đã phục hồi rất tốt. Hiện tại mỗi ngày ông ấy đều cầu nguyện với Chúa. Vì vậy, ông ấy càng cởi mở, nhiệt tình kết bạn, cũng bắt đầu làm từ thiện, còn Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ đều là bạn tốt của ông ấy.
Đó là một buổi sáng ánh mặt trời rực rỡ, Lâm Mạc Thần ngồi trong văn phòng của Bert, trong tay cầm một ly cà phê, không có người khác. Đợi một lát, tấm rèm trên bức tường đối diện được kéo lên, đó là bức tường được làm bằng kính, ánh sáng chiếu qua. Từ bên trong có thể nhìn được hoàn cảnh khu làm việc bên ngoài, nhưng người bên ngoài không thể thấy rõ người bên trong.
Anh nhìn thấy Mộc Hàn Hạ đi theo Bert bước vào khu vực làm việc.
Khuôn mặt không thay đổi, nụ cười thoải mái.
Cô sắp tốt nghiệp, sắp đi tìm việc ở Mỹ. Đã hai năm anh không gặp cô, Phong Thần đã lên thị trường chứng khoán, cô chẳng quan tâm, chưa từng về nước.
So với lần gặp trước, Lâm Mạc Thần đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh từ từ uống cà phê, nhìn người phụ nữ này. Nhìn mái tóc cô đã dài hơn, kiểu tóc cũng thời thượng hơn, thực sự giống như một cô gái người Hoa sống ở nước ngoài. Khuôn mặt cô đã hơi đen đi, dáng người thẳng tắp, nhất cử nhất động đều không còn là sự hồi hộp như năm đó, mà trầm ổm, biết tiết chế hơn rất nhiều. Nhưng trong mắt anh, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn là nụ cười vô cùng trong trẻo linh động.
Lâm Mạc Thần bỗng nhiên cảm giác được áp lực từ trong lồng ngực dâng lên cả thân thể. Anh đột nhiên hiểu ra, đi qua nhiều nơi, đứng ở vị trí cao tới đâu, đạt được hay thực hiện mục tiêu nghề nghiệp....thì anh cũng không thể bình tĩnh, chưa từng thật sự thờ ơ được.
Sau đó anh tự giễu nở nụ cười, ngay sau cửa sổ ngăn cách duyên phận, quan sát nhất cử nhất động của cô. Nhìn cô cúi đầu nói chuyện với Lão Bert, nhìn cô đi dạo một vòng xung quanh, đi thăm hoàn cảnh văn phòng, nhìn cô sau đó chỉ có một mình đứng trước cửa sổ, vẻ mặt hơi đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì, nghĩ đến ai. Cuối cùng cô chào tạm biệt Lão Bert, xuống lầu, đi vào trong dòng người mờ mịt đông nghịt trên đường phố New York, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Lão Bert đẩy cửa đi vào, hơi tức giận nói: “Nếu biết hôm nay con bé cũng tới công ty của ta, tại sao không gặp con bé? Uổng phí cho năm đó con bé đối xử tốt với cậu như vậy.”
Lâm Mạc Thần im lặng.
Lão Bert biết chàng trai này đã không còn là cậu thanh niên năm đó, lần suy sụp đó chỉ làm cho tính cách cậu ta trầm ổn, cay độc và lạnh lùng hơn thôi. Hiện tại Phong Thần của cậu ta là công ty được coi trọng nhất Trung Quốc, Lão Bert cũng phải dựa vào cậu ta mới kiếm được lợi nhuận tốt ở Trung Quốc.
Vì thế Lão Bert thay đổi câu hỏi: “Vậy cậu còn yêu con bé không?”
Anh nói: “Yêu.”
------------------------
Phần 3:
Năm đó, mùa đông thành phố Giang vô cùng lạnh. Tuyết lớn bao trùm tất cả cao ốc, rừng núi và ao hồ, chỉ có nước sông Trường Giang chầm chậm chảy, hai bờ tuyết đọng, lạnh đến thấu xương.
Xe Lâm Mạc Thần dừng dưới lầu một khu dân cư cũ. Hai trợ lý đi theo đợi ở bên cạnh xe, chỉ có mình Lâm Mạc Thần mặc áo khoác đen, khăn quàng cổ tối màu, đi theo Hà Tĩnh lên lầu.
Hà Tĩnh hơi mất tự nhiên, bộ dáng cũng hơi thấp kém, từ nhiều năm trước khi Lâm Mạc Thần quen Mộc Hàn Hạ ở thành phố Giang, cô ấy thực sự vẫn hơi sợ người đàn ông này. Hiện tại anh đã là chủ công ty tiếng tăm lừng lẫy cả nước, cô ấy cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng may, trên đường đi Lâm Mạc Thần không nói câu nào, chỉ im lặng theo sát cô ấy lên lầu.
“Hàng năm A Hạ đều viết cho tôi mấy bức thư.” Hà Tĩnh nói, “Phần lớn đều nói về cuộc sống của cậu ấy ở bên kia. Thỉnh thoảng cũng nhắc tới anh.”
“Thật sao? Nhắc gì tới tôi?”
Hà Tĩnh dừng một chút nói: “Khoảng thời gian cô ấy mới rời đi vẫn rất luyến tiếc anh. Thật đáng thương.”
Lâm Mạc Thần im lặng.
Tới cửa, Hà Tĩnh lấy chìa khóa ra mở cửa, đồng thời thử hỏi: “Anh nói muốn nhìn thấy những lá thư ấy...Hiện tại anh đã tốt như vậy, giữa anh và cậu ấy...”
“Giữa tôi và cô ấy vẫn chưa kết thúc.”
Hà Tĩnh ngẩn người, nhớ tới từng nghe Mộc Hàn Hạ nói đủ chuyện giữa hai người, đột nhiên hơi khó chịu. Cô ấy vốn nhận một chút tiền của Lâm Mạc Thần, đồng ý đưa cho anh ấy đồ đạc có liên quan đến Mộc Hàn Hạ, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy. Nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy, biết đâu là giúp hai người thì sao?
“Đều ở trong này.” Hà Tĩnh đưa một hộp nhỏ cho anh. Hai tay Lâm Mạc Thần nhận lấy, bên trong không có nhiều đồ lắm, hơn hai mươi bức thư, bưu thiếp, còn có mấy đồ vật, Lâm Mạc Thần vừa nhìn thấy chữ trên bưu thiếp đã biết là thuộc về cô.
“Cám ơn.” Anh không nhiều lời, cầm lấy hộp, xoay người rời đi.
Hà Tĩnh đứng trên lầu, nhìn anh đi xuống, trợ lý bên cạnh muốn nhận lấy chiếc hộp,
nhưng tay anh đã tránh đi, bước lên xe. Xe đã lái đi xa, bỏ lại hoàng hôn phía sau. Hà
Tĩnh trở lại phòng, mở phong bì Lâm Mạc Thần đưa cho, nhìn thấy bên trong là mấy xấp tiền mặt dày, hơi sững sờ.
Một lát sau, cô ấy đột nhiên phản ứng lại, vọt ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy tuyết lớn mịt mù.
Nguy rôi, lá thư gần nhất Mộc Hàn Hạ gửi tới vẫn còn ở trong này.
Bầu trời tối đen, Lâm Mạc Thần ngồi trên giường trong phòng khách sạn, áo khoác cởi ra để sang một bên, thư cũng rải rác trên giường.
Thực ra gần đây mọi chuyện của anh đều thuận buồm xuôi gió, Phong Thần phát triển thuận lợi, lợi nhuận hàng năm không ngừng đột phá. Anh vừa tròn ba mươi, coi như là đắc ý viên mãn, hăng hái, trong lòng cũng rất tốt. Nghĩ đến năm sau đi Mỹ tìm Mộc Hàn Hạ, trong lòng cũng có mấy phần nắm chắc.
Anh rót chén rượu vang, cầm lấy bức thư đầu tiên, cẩn thận xem. Giấy viết thư đã ố vàng, là tháng 10 năm 2009, khi cô mới đến Mỹ viết cho Hà Tĩnh.
“... Tất cả đều thuận lợi, tớ ở bệnh viện hơn một tuần. Thực ra bệnh cũng không nặng, nhưng bệnh đến nhanh, nên cảm thấy nguyên khí bị thương tổn, dường như bệnh nặng một hồi.
Chủ thuê nhà của tớ tên Trương Tử, là người rất tốt. Anh ấy cũng có người mình yêu nhất đời này, nhưng cô ấy đã mất rồi. Anh ấy đều một lòng một dạ với cô ấy, sau đó mỗi ngày đều nghiên cứu kỹ thuật. Thỉnh thoảng tớ nhìn anh ấy đột nhiên nghĩ mình may mắn biết bao.
Ít nhất người tớ yêu thương vẫn còn sống tốt ở một nơi khác trên địa cầu. Anh ấy thông minh, lợi hại như vậy, tớ biết anh ấy sẽ càng ngày càng tốt.
Chỉ là anh ấy đã không còn thuộc về tớ nữa rồi.”
Anh rút ra nhìn bức thư thứ hai, là một năm sau, Mộc Hàn Hạ nói về chuyện bài vở, đồng thời bắt đầu ra ngoài làm việc.
“Tất cả đều tốt. Cậu bảo kết hôn, tớ thật sự rất vui. Tiền mừng đã gửi rồi, nhất định phải nhận lấy. Tớ và cậu không cần phải khách sáo với nhau, sau này cậu có con, tớ phải làm mẹ nuôi của bé. Vô cùng xin lỗi, không thể trở về tham dự hôn lễ. Chờ sau này khi tớ đã có chỗ đứng sẽ trở về thăm cậu. Chờ tớ nhé...
Trên đường hôm qua sau khi tan làm ở quán cà phê, nhìn thấy một người rất giống anh ấy, tớ cũng không nhìn. Tớ cảm thấy mình thật ngốc, vẫn còn nhớ tới anh ấy, nhưng hiện tại tớ đã bình tĩnh hơn rồi. Hiện tại anh ấy tốt hay xấu cũng không còn liên quan đến tớ nữa. A Tĩnh, tớ nghĩ như vậy là đúng nhất. Tớ ra nước ngoài, rời khỏi anh ấy là quyết định chính xác. Bởi thế tớ mới có cuộc sống thuận lợi như hiện tại.
Tớ sẽ cố gắng học tập, cố gắng làm việc. Mấy năm nữa sẽ trở lại, chờ tớ.”
Bất tri bất giác, Lâm Mạc Thần đã uống hết một chai rượu. Anh cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, tình cảm mềm mại mà quyến luyến nơi nào đó dường như từ từ bao trùm toàn bộ trái tim anh, nhưng dường như sự trống rỗng đang không ngừng mở rộng trong
lòng anh. Anh giỏi kiềm chế, nhưng không thể chi phối được cảm giác và mâu thuẫn lúc này. Rượu lại càng tăng thêm cảm giác mất mát. Anh không biết có nên đọc tiếp nữa không, bởi vì tuổi tác nên đã mất đi càng ngày càng nhiều, người tất nhiên càng đi càng xa, nhưng anh không thể dừng lại.
Sau đó anh nhìn thấy lá thư này, lạc khoản là hai tháng trước.
“A Tĩnh:
Nhìn chữ như thấy người.
Nhìn thấy cậu nói trong thư, sau khi kết hôn ở chung không vui vẻ, tớ rất lo lắng. Tớ không biết nên nói như thế nào, bởi vì dù sao tớ cũng chưa trải qua cuộc sống hôn nhân. Nhưng sau khi thực sự suy nghĩ, tớ nghĩ nếu đã kết hôn, từng cho rằng là người sống cả đời, vậy làm phụ nữ thì phải cố gắng hết sức, hóa giải mâu thuẫn, để cho ở chung với nhau thật tốt.
Nhưng ở trong hôn nhân, cậu cũng phải bảo vệ mình thật tốt, đây là hàng đầu. Đừng cho anh ta thật sự xúc phạm tới cậu, nếu không, tớ cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Tớ gửi chút tiền, hi vọng có thể giúp cậu giải quyết chuyện trước mắt. Nhưng nếu hai người thật sự không thể tiếp tục sống chung, tính cách của anh ta thực sự có vấn đề, cậu muốn ly hôn, tớ chỉ muốn nói, tớ ủng hộ mọi quyết định của cậu. Tớ không thể ở bên cạnh cậu, xin cậu hãy bảo vệ thật tốt chính mình.
Xin lỗi tớ không về nước thăm cậu được.
Nhìn thấy cậu nhắc đến chuyện tình yêu của mình, tớ nghĩ đến kinh nghiệm của mình,
cũng không có ý nghĩa tham khảo quá nhiều cho cậu, nhưng đời người không chỉ có mỗi tình yêu.
Mấy tháng trước, tớ đi đến Costa Rica ở Nam Mỹ, nơi đó có một trấn nhỏ, có rừng mưa nhiệt đới trải dài. Đây là nơi lớn nhất tớ đi trong mấy năm qua, tớ và mấy người thanh niên, đi theo hướng dẫn viên du lịch địa phương, tham gia đoàn du lịch ban đêm, chúng tớ đi xem dã thú kiếm ăn, độc xà, thằn lằn...Đó là những điều kì lạ tớ được trải qua lần đầu tiên. Trong đêm khuya, cậu sẽ nghe thấy tiếng gió thổi trong rừng mưa, bọn họ gọi là “sóng cây”, vô cùng im lặng lại vô cùng rung động lòng người.
Sau đó, tớ chơi một trò tên là Canopy, ở trên núi rất cao, mọi người được cột bằng dây cáp, sau đó tung người nhảy xuống. Đến nay tớ vẫn nhớ rõ cảm giác ấy. Tớ bị trượt khoảng mấy km, sao giống như ở ngay bên cạnh tớ, chìa tay ra là chạm được vào. Trên mặt đất, rừng mưa thoạt nhìn như một đóa broccoli, xa xôi như vậy, yên tĩnh như vậy.
Có người ngồi xuống, có người nằm, trong số những người đi cùng chỉ có tớ là mở rộng hai tay, hét to, lướt xuống phía dưới. Thậm chí bởi vậy mà huấn luyện viên còn khen tớ. Thực ra tớ vô cùng sợ hãi, bởi vì rất cao, người giống như từ trên cao rơi xuống, nhưng
lại vô cùng kích thích, chơi rất vui. Giống như cả thế giới đều ở dưới chân tớ, còn tớ nhỏ bé mà lại có giá trị được xem trọng như thế.
Nhưng khi tớ rơi xuống đất, chân nhũn hết cả ra, phải có người giúp đỡ mới có thể đứng vững. Chính là vào khoảnh khắc đó tớ đột nhiên nhớ tới Lâm Mạc Thần.
Thực ra đã lâu rồi tớ không nghĩ tới anh ấy. Nghĩ tới vào lúc đó là bởi vì tớ đột nhiên cảm thấy thư thái. Đời người lớn như vậy, thế giới rộng như vậy, cuối cùng anh ấy chỉ là khách qua đường mà thôi. Tớ bị anh ấy phụ bạc cũng tốt, từng yêu anh ấy cũng tốt, đều chỉ là một đoạn đời người mà thôi. Anh ấy giúp đỡ tớ trưởng thành, anh ấy từng là phần quan trọng nhất trong cuộc đời tớ, tớ nên cảm thấy cảm kích là đủ rồi.
Tớ đã hoàn toàn từ bỏ anh ấy, khi nhớ tới anh ấy, trong lòng tớ đã không còn cảm giác gì nữa.”
Lâm Mạc Thần bỏ chén rượu xuống, cầm lá thư lên. Giấy viết thư nằm giữa ngón tay anh, anh ngẩng đầu, nhìn bóng đêm đã khuya ngoài cửa sổ, không có sao, cũng không có chút ánh sáng nào.
Trong tủ rượu vẫn còn mấy chai rượu nữa, anh lấy ra, lại uống mấy chén, sắc mặt lạnh như băng, trái tim cũng càng lạnh lẽo hơn.
Từ sau khi Mộc Hàn Hạ ra nước ngoài, anh gần như không uống rượu, trường hợp quan trọng cũng không ngoại lệ, nhưng đêm này không biết anh đã uống bao nhiêu. Chàng trai trẻ khi mới về nước uống say hồ đồ mà kiêu ngạo. Anh hiện tại quyền cao chức trọng, giàu có, khi uống rượu lại càng ngày càng im lặng.
Cuối cùng anh tựa vào mặt đất bên cạnh giường, bên người rải rác thư. Anh lấy ra một phong thư, ánh mắt dừng ở trên chữ cuối cùng kia, trong nháy mắt nước mắt chảy khỏi viền mắt, anh vo tròn ném ra xa.
Chỉ là khi ngẩng đầu anh nhìn thấy không phải là căn phòng lộn xộn và tuyết ngoài cửa sổ mà là nhìn thấy vận mệnh của chính mình.
Khi anh quan sát vận mệnh của chính mình, đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ kia rõ ràng là chạc cây dây dưa sâu nhất. Cô uốn lượn ở trong bóng đêm, cô quanh quẩn trong mơ.
Cô dây dưa không chỉ là tình yêu, mà còn là sự nghiệp, lý tưởng, và khao khát linh hồn.
Nếu không chiếm được, nếu không tìm được về, cả đời này anh cũng sẽ là bộ dạng như thế này.