Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 67: Chương 67




Chương 68

“Khoan đã.” Lão Phương nói,“ Lâm Mạc Thần, người ngoài cũng không nên nhiều lời chuyện của hai người. Nhưng ta cũng coi như là một bề trên gần gũi với cô bé, nói vài câu có lẽ cũng không đủ. Con đường kia thực sự càng rộng mở với cô bé hơn. Cậu đã đi xem nhiều cảnh vật tốt đẹp bên ngoài, không ngại giữ lại một phần cảnh vật tốt nhất cho cô bé chứ. Đời người còn rất dài, chia ly hợp lại luôn thất thường. Đừng hỏi cô bé đi nơi nào, tương lai nếu có duyên có lòng, vào thời gian tốt nhất, nhìn nhận kĩ lại đoạn tình cảm tuổi trẻ này, có lẽ càng thích hợp hơn. Thứ cô bé để lại, cậu hãy trân trọng, cậu nên cảm kích cô bé. Nhớ lấy đừng quá bám lấy quá khứ, tiến về phía trước đi. Cô bé cũng sẽ tiến về phía trước. Có lẽ tương lai nhớ lại ân và tình cô bé đối với cậu, cậu sẽ không cảm thấy uổng phí hổ thẹn.”

Cúp điện thoại, Lâm Mạc Thần bỗng nhiên cảm thấy huyệt thái dương giật giật. Anh hơi bất an, nhưng trong bóng đêm thâm trầm và thể lực cạn kiệt, làm cho anh không suy nghĩ được quá nhiều. Anh tiếp tục lái xe về hướng khách sạn, anh nghĩ Lão Phương nói đúng, hướng về phía trước, cuộc sống phải tiếp tục. Chuyện này, người này, dừng ở đây thôi, không cần nhắc lại.

Sau đó giống như là không thể chống lại được số mệnh, tựa như tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều không có dấu hiệu đảo ngược. Trong bóng đêm đen kịt, dưới đèn đường ảm đạm, di dộng của anh lại vang lên.

Là một dãy số ở Mĩ.

Lâm Mạc Thần dừng xe lại, ánh mắt tối đen trầm tĩnh, bắt máy.

Là giọng nói hơi khàn khàn, nhưng rất rõ ràng, nói tiếng Anh kiểu Mĩ:“Hello, cậu là Jason Lin?”

Lâm Mạc Thần:“Đúng vậy.”

Bert khẽ hừ nhẹ bên đầu kia, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo ý cười:“Bạn gái Summer của cậu đâu? Tại sao tôi gọi điện thoại cho cô ấy báo dãy số không tồn tại?”

Lâm Mạc Thần từ từ đáp:“Tôi cũng không rõ.”

Bert hơi mất hứng:“A lô, chàng trai, cậu đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao? Tôi là Bert chủ tịch MK!”

“Ông tìm cô ấy có chuyện gì?” Anh hỏi.

Lúc này giọng nói của Bert mới dịu xuống, cũng mang theo chút nghiêm túc:“Tôi tìm cô ấy là vì muốn cám ơn cô ấy. Chẳng lẽ cô ấy chưa từng nói với cậu sao? Đúng như cô nàng thiên thần này nói với tôi, trong đời người có rất nhiều thứ không cần báo đáp bằng lợi ích. Tôi làm chuyện tốt đẹp, sẽ nhận được báo đáp tốt đẹp. Sau khi tôi giúp các người, kì tích đã xuất hiện. Bệnh tình của tôi vốn đã nguy kịch, bác sĩ cũng không có thái độ lạc quan, nhưng lúc này tôi lại tỉnh lại, thậm chí bệnh tình còn chuyển biến tốt. Tôi muốn nói cho cô ấy tôi thực sự đã nhìn thấy báo đáp tốt đẹp nhất trong đời người.”

Lâm Mạc Thần vẫn im lặng.

Bên Bert truyền đến tiếng người nói chuyện, ông khẽ làu bàu một câu, sau đó nói:“Được rồi, tôi phải cúp điện thoại đây. Nhưng nhớ kĩ này chàng trai, phải đối xử tốt với cô ấy. Cô ấy quấn lấy tôi rất nhiều ngày, mới tranh thủ được khoản tiền đầu tư này cho cậu đấy. Sự dũng cảm và nghị lực của cô ấy là không thể tưởng tượng nổi. Cậu còn trẻ mà đã gặp được một cô gái như vậy đúng là may mắn cả đời. Cô ấy nói...” Bert cười:“Cô ấy nói hi vọng người trong lòng mình vĩnh viễn sống trong hào quang vạn trượng, còn nói phải cứu vãn tình yêu của hai người. Hiện tại, chắc là cô ấy vui lắm. Nếu tương lai cậu may mắn kết hôn với cô ấy, nhớ mời tôi đến đám cưới đấy.”

Lâm Mạc Thần đáp:“Vâng.”

Ngắt điện thoại, xung quanh dường như khôi phục lại sự yên tĩnh. Lâm Mạc Thần đặt di động lên phía trước, ngồi một lát, khởi động xe, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng con đường này đột nhiên trở nên vô cùng trống trải. Anh đi trên con đường này giống như đi trong một giấc mơ không có giới hạn. Anh vẫn không ngừng đi về phía trước, đột nhiên trở nên mất đi tri giác, không gnhe rõ tiếng xung quanh, nhìn ngọn đèn và kiến trúc phía trước, trong mắt lại hoàn toàn trống rỗng.

Cho đến khi tiếng di động không ngừng vang lên, đánh thức anh khỏi sự mê man, anh gần như đờ đẫn bắt máy:“A lô?”

Là điện thoại của ai đã không còn quan trọng, dù sao cũng không phải là điện thoại của cô.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của em gái Lâm Thiển, mang theo mấy phần đắc ý, mấy phần làm nũng:“Anh, biết ngay là anh chưa ngủ mà. Cuối tuần vừa rồi sao anh không gọi điện thoại cho em? Hôm qua em gọi cho anh còn tắt máy?”

Lâm Mạc Thần im lặng.

“Em vừa nhận được kết quả thi. Lần thi thử này em đứng thứ ba lớp đấy, giỏi không?”

“Ừ.”

Lâm Thiển cũng thấy giọng nói của anh khác thường, dè dặt hỏi:“Anh, chuyện công ty còn chưa giải quyết xong sao? Thực ra em nghe mẹ nói anh đã chuyển nguy thành an rồi. Anh, anh yên tâm, hiện tại anh vất vả chút, chờ em tốt nghiệp đại học sẽ giúp anh tranh đấu giành thiên hạ.”

Anh đáp:“Ừ.”

Lâm Thiển:“Anh, anh sao vậy? Đừng dọa em.”

Lâm Mạc Thần hít sâu một hơi đáp:“Không sao.”

“Anh, anh gặp chuyện gì phải không? Anh đang khó chịu sao?”

Lâm Mạc Thần không nói được nữa, khàn giọng nói:“Lâm Thiển, đi ngủ sớm một chút, anh còn có việc. Gọi điện thoại cho em sau nhé.” Nói xong không đợi Lâm Thiển trả lời đã cúp điện thoại, tắt máy, ném di động sang một bên.

Trong bóng đêm, anh tiếp tục lái xe về phía trước, cũng không biết chạy đến nơi nào, thành phố quen thuộc, ngã tư xa lạ, trên đường không một bóng người, chỉ có một mình anh lái xe.

Cuối cùng anh dừng ở một con đường không có tên. Ngẩng đầu chỉ có một ngọn đèn đương yên tĩnh chiếu xuống. Bên cạnh không biết là quán bar hay là của hàng băng đĩa, trời vừa lạnh vừa khuya thế này vẫn còn mở cửa. Cửa vang ra bài hát đang thịnh hành hiện tại. Giọng nam trong trẻo lại có chút khàn khàn, tê tâm liệt phế hát:

Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng, sợ nhất bạn bè đột nhiên quan tâm

Sợ nhất nhớ lại đột nhiên bất công đau đớn quặn thắt

Sợ nhất đột nhiên nghe được tin tức của em

Chúng ta ngọt ngào đẹp đẽ tin tưởng như vậy

Từng điên cuồng nồng nhiệt như vậy

Tại sao chúng ta lại phải chạy về hạnh phúc của riêng mình và tiếc nuối trong tuổi già

Đột nhiên rất nhớ em

Em đang vui vẻ hay tủi thân ở nơi nào

Đột nhiên rất nhớ em

Đột nhiên nhớ lại ánh mắt mơ hồ sắc bén

Lâm Mạc Thần tựa vào trong ghế xe, dùng tay che kín mặt mình, nước mắt ào ào rơi xuống.

Rất lâu về sau, khi em gái Lâm Thiển cũng yêu một anh chàng khôn khéo phúc hắc trên thương trường, anh nói với em gái:“Càng là người đàn ông mưu trí tính toán, em càng phải rút gân lột da anh ta trong tình yêu, như vậy mới có thể nhìn thấy sự thật lòng của anh ta.”

Lâm Thiển hỏi:“Anh, anh cũng từng bị phụ nữ rút gân lột da sao?”

Lâm Mạc Thần im lặng.

Người con gái kia cô không chỉ rút gân lột da của anh, mà cô còn mang đi tất cả nụ cười và tình yêu kiếp này của anh. Từ đó về sau, Lâm Mạc Thần tiếp tục tiến về phía trước. Lâm Mạc Thần kia lại vĩnh viên bị vây trong con đường đêm trở về từ sân bay, anh ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời tối đen, cúi đầu chỉ thấy ánh sáng nhạt cô độc.

Lời tác giả: Ở chương 60 đã ngược các em gái, hôm nay có chịu tha thứ cho anh ấy không? Hôm qua tôi xem bình luân, cảm giác có một số em gái hiểu lầm anh Lâm. Một người đúng thật là phải luôn chung thủy, sẽ không vì nội dung tác phẩm mà đổi tới đổi lui. Hồi đầu tiểu thuyết, Lâm Mạc Thần tuy là người đàn ông lời nói ác độc, lòng dạ cũng hẹp hòi, hẳn là mọi người cũng cảm nhận được điều này. Ngày hôm qua anh nói, “Em phụ anh một lần.” “Chúng ta hòa nhau” “Không tiễn”, không phải là tính toán chi li với Mộc Hàn Hạ, anh ấy nào có nhỏ mọn như vậy. Tôi muốn miêu tả mỗi tiếng nói động tác, biểu đạt của anh ấy rõ ràng một chút, chính là từ khi Mộc Hàn Hạ đi buổi tối kia, anh đã biết cô bắt đầu khác thường rồi. Nhưng thì sao chứ, anh là người thông minh hiểu người, anh biết nếu Mộc Hàn Hạ muốn đi thì sẽ không giữ lại được, cho nên mới không ăn nói khép nép cầu xin cô ấy ở lại. Vì vậy anh mới luôn cười, anh đã cúi mình rồi. Nhưng chương hôm nay anh ném sữa của nữ chính, mọi người không thể nói anh ấy bạc tình, anh ấy nhìn thấy sữa sẽ đau lòng mà. Không phải anh ấy không cần nữ chính, thật sự không phải đâu. Thực ra tôi cảm thấy anh ấy yêu không hề ít hơn nữ chính đâu, nhưng là do tính cách đã vậy rồi. Thực ra anh ấy vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, cho nên cuối cùng hôm nay đã không thể kìm nén được nữa. Tôi nói như vậy không phải để tẩy trắng cho lỗi lầm của anh ấy, các em gái không thích anh ấy có thể tiếp tục không thích, đây là quyền lợi làm độc giả của mọi người, Lão Mạc sẽ chỉ đứng ngoài tuyệt đối không can thiệp, nhưng tôi không thể để cho mọi người hiểu sai ý tứ biểu đạt của tôi. Đọc văn cần phải kĩ càng một chút, không nhất thiết phải dùng số lượng lớn độc thoại nội tâm để thể hiện nhân vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.