CHƯƠNG 38: BỊ NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH
Gã sai vặt một tiếng “Khởi kiệu” , thân kiệu nhẹ nhàng lay động một chút, bị nâng lên. Ta hiện tại lấy thân phận thị nữ bên người Mộc Vương phi, ngồi bên trong kiệu, hướng về Vọng Nguyệt phủ.
Lần đầu tiên ngồi kiệu a! Ta hưng phấn mà xốc lên một góc bức màn, nhìn xung quanh trong chốc lát, thấy không thú vị. Sau đó chính là vô chừng mực ngẩn người, cỗ kiệu ngừng ta cũng chưa phát hiện, cho đến khi màn kiệu bị xốc lên.
“Không biết là tiểu thư nhà ai. . . . . .” Bên trong kiệu bỗng nhiên sáng lên, một thiếu niên ló đầu vào, thấy ta hơi hơi sửng sốt.
“Linh Linh, còn không xuống sao? Lại ngẩn người à? Còn làm phiền tôn thiếu gia.” Bên ngoài thanh âm Tiểu Tịch thản nhiên truyền vào.
Ta xấu hổ kéo kéo khóe miệng với y, nghĩ đến y để ta đi xuống, nhưng y lại giống bức tường đứng chết trân ở đó.
Người này muốn làm gì?
Đành phải bất đắc dĩ nói: “Tôn thiếu gia, phiền toái ngài nhường một chút.”
Thiếu niên nhếch môi cho ta một nụ cười đẹp mắt, lời nói ra lại làm cho ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Gả cho ta được không?”
“. . . . . .” Người này! Ta khóe miệng run rẩy.
Y còn tiến thêm mấy bước, nắm lấy tay của ta, “Ngươi gả cho ta, ta dùng cả đời sau yêu ngươi!”
Này, tiểu P hài này, bất quá mười một mười hai tuổi thôi mà, như thế nào, như thế nào lại như vậy. . . . . .
Ta hoàn toàn ngây người, không biết phản ứng như thế nào.
“Ngươi, ngươi buông ra!” Ta từ chối, lại không tránh được. Không nghĩ tới nó còn tuổi nhỏ khí lực lại lớn như vậy. [ Lâu: cũng không ngẫm lại ngươi hiện tại mấy tuổi. . . . . . ]
“Ta không buông!” Thiếu niên bĩu môi, cười hì hì tiến đến trước mặt ta, trên mặt ta “Ba” một chút, cợt nhả: “Nương tử hảo ngọt!”
Mặt ta đỏ .
Ta, ta ta. . . . . . bị một tiểu P hài đùa giỡn? ! Trời ạ nghĩ muốn ta một người hơn hai mươi, cư nhiên bị một tiểu P hài đùa giỡn, càng để kẻ khác không tiếp thu được chính là, còn bị đùa giỡn thành công [mặt ta đỏ] ! Ngươi nói ta như thế nào đối mặt Giang Đông phụ lão a aBị thiếu niên lôi ra cỗ kiệu, đối mặt ánh mắt Tiểu Tịch ý vị thâm trường, ta chịu không nổi mà.
“Tịch cô cô, ngươi hiểu rõ nhất ta , đem nàng cho ta đi!”
Gì? Ta kinh ngạc nhìn về phía nhỏ.
Tiểu Tịch không để ý ánh mắt ta cầu cứu, ra vẻ trầm ngâm, “Tiểu Kì a, ngươi muốn ta đương nhiên sẽ cho ngươi. Cơ mà nàng là thị nữ ta mới thu, cô cô của ngươi thích mà. Nói sau, ngươi thấy bộ dáng người ta cũng không phải rất thích ý, dưa hái xanh không ngọt.”
Ta bên cạnh gật đầu một cái.
“Ta chính là muốn nàng!” Thiếu niên cúi đầu tự hỏi một lúc, vẫn là phun ra một câu như vậy.
Ta hảo nghĩ muốn bóp chết nó. . . . . .
“Nếu không như vậy đi! Ta để nàng ở lại bổn gia bảy ngày, bảy ngày này, ngươi cần phải tìm cách làm cho người ta thích ngươi, cam tâm tình nguyện theo ngươi ở một chỗ. Nếu đến lúc đó người ta vẫn là cố ý muốn đi, ngươi quên nàng đi. Như thế nào?”
Đây là chủ ý ôi thiu gì hả?
“Một tháng!”
Đùa hả! Lại còn cò kè mặc cả!
“Mười ngày.”
“Nửa tháng đi! Tịch cô cô Mười ngày quá ít rồi! Ngươi đã nói hiểu rõ Tiểu Kì nhất mà ” thiếu niên ngẩng mặt, nghiêng đầu 45 độ, điềm đạm đáng yêu. Đối với Tiểu Tịch mà nói, đây là biểu tình nàng không thể kháng cự nhất.
Tiểu P hài vậy mà làm nũng. . . . . .
“Được rồi! Chỉ có nửa tháng thôi nha!”
Ta cứ như vậy bị bán đi . . . . . .
————————————
“Tiểu Tịch! Ngươi như thế nào có thể đáp ứng nó!”
Thật vất vả đuổi tiểu P hài đi, ta đi theo phía sau Tiểu Tịch, hạ giọng chất vấn.
“Ai kêu ngươi có bộ dạng khiến người thích như vậy? Bị nhất kiến chung tình đi? Nga ha hả a. . . . . . 3P có hi vọng a a ”
Ta đã lười nói với nhỏ, thật không biết Mộc Vương gia như thế nào chịu được đồng nhân nữ như nhỏ.
“Tiểu P kia là con ai a?”
“Nga, nó là đứa nhỏ của đại ca ta—— Vọng Nguyệt Kì.” Tiểu Tịch thấy ta vẫn là bộ dáng rầu rĩ không vui, giơ tay xoa bóp khuôn mặt thủy nộn của ta, nói: “Sầu mi khổ kiểm cái gì? Ta không phải tạo cơ hội cho ngươi sao!”
“Nói nghe hay quá.” Ta hoàn toàn không nể mặt mũi, mặt không chút thay đổi.
“Ngươi có thể với ở chung nương ngươi nửa tháng a!” Tiểu Tịch dừng một chút, “Ngươi nghĩ a, thân phận của ngươi khẳng định là không thể công khai, lại không thể chạy tới chỗ này. Chờ nửa tháng sau sẽ đón ngươi trở về, ở mấy ngày với cha ngươi, sau đó lại tìm lý do đến bên nương ngươi. Như vậy không phải tốt lắm sao?”
Đích xác, cho đến nay, cũng chỉ có làm vậy là tốt nhất .