CHƯƠNG 34: CỨU NGƯỜI ĐƯỢC TẠ ƠN
Quỷ dị. . . . . .
Trong nháy mắt, mặt trời giữa trưa cũng trở nên lạnh như băng.
“Phụ thân! Có máu!” Ta bước nhanh chạy về bên phụ thân, giống như mãnh thú tránh né dòng nước lũ.”Dòng suối nhỏ có máu!”
Phụ thân ngẩng đầu, ảm đạm cười.
Ta ngây người một chút.
“Liên Nhi, sắc trời không còn sớm, ăn xong rồi liền đi nha!”
Hắn giống như không nghe thấy kéo ta ngồi xuống, đưa lương khô tới trước mặt ta.
“Phụ thân?”
Ta lo lắng nhìn nhìn về phía dòng suối nhỏ.
Phụ thân thở dài một tiếng.”Hiếu kì?”
“Ách, có chút xíu.”
“Muốn đi xem?”
Ta chần chờ một chút, gật đầu.
“Liên Nhi, ta không muốn để ngươi gặp phiền toái. . . . . .”
“Nhưng mà ——”
“Được rồi!” Phụ thân làm như bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đầu ta, ” Liên Nhi của ta a. . . . . .”
Ta không rõ nhìn nhìn phụ thân, muốn xem xem hắn vì cái gì thở dài.
“Giang hồ hiểm ác. . . . . . Liên Nhi, hứa với ta, về sau đừng xen vào việc của người khác.”
“Nhưng mà ——”
“Hứa với ta.”
“Hảo. . . . . .”
Ta nhỏ giọng đáp ứng. Chuyện về sau về sau hãy nói.
Chúng ta tìm vết máu, đi dọc theo dòng suối nhỏ. Chỉ chốc lát sau, liền thấy nguồn gốc máu tươi—— một thiếu niên sắc mặt tái nhợt cả người đẫm máu.
Mặt ta bỗng trắng bệch.
Phụ thân đi lên phía trước, thoáng kiểm tra một chút thương thế người nọ.
“Hắn. . . . . . Thế nào?” Thanh âm của ta ức chế không được run rẩy.
“Chảy máu quá nhiều, cũng may không bị thương kinh mạch chủ yếu.”
“Chữa được chứ?”
“Đương nhiên.”
Tiếp theo phụ thân công việc lu bù, nào là tẩy trừ, nào là băng bó, nào là xức dược, còn bắt mạch a châm cứu a. . . . . . Ta cũng chỉ có thể ở một bên nhìn thôi. Chờ hết thảy xong, đã qua một canh giờ. Cẩn thận đem người bệnh để lên ngựa, bọn ta thong thả tiến về phía trước.
Mặt trời ngã về tây, thiếu niên rên rỉ một tiếng, tỉnh lại. Trên gương mặt còn tính trẻ con có biểu tình quá mức thành thục, đứa nhỏ trưởng thành sớm điển hình của cổ đại a!
“Tại hạ Vũ Văn Cẩn Nhiên, đa tạ ân công cứu giúp.”
A, họ ” Vũ Văn” , vận khí ta có phải có hơi quá tốt không? Tính ra, tứ đại gia tộc, ta chỉ còn Thượng Quan gia là chưa thấy qua.
Phụ thân cùng hắn hàn huyên một phen, liền bị mời về Vũ Văn gia ở. Tình cảm quý mến của ta tự nhiên sinh raMàn đêm buông xuống, chúng ta rốt cục tới Thương Đô. Cửa thành tự nhiên là đã sớm đóng lại, bất quá, chúng ta có Vũ Văn tiểu bằng hữu nè! Lấy cái lệnh bài gì gì đó đến chỗ binh lính thủ thành nói nói một chút, liền thuận lợi vào được rồi! Còn là được tất cung tất kính mời vào nha! Quyền lực, cái gì là quyền lực? Đây chính là quyền lực!
Dọc theo đường phố rộng lớn về hướng nam, vòng vo mấy vòng, trước mắt rộng mở sáng trưng.
Vũ Văn gia chính là ở nơi đó. Giữa là một đại môn màu son, hai bên cầu thang thạch sư ngồi nghiêm chỉnh, hai bức tường trắng hai bên kéo dài như vô tận. . . . . . Thật —— lớn! Thật xa xỉ ách? Mộc vương phủ? Vương gia?
Vào cửa, người bệnh vẻ mặt tiều tụy lập tức được dẫn đi xuống, ta cùng phụ thân được nghênh đón như thượng khách, mỗi người một ly trà, chờ đợi chủ nhân Vũ Văn gia Mộc vương gia đến.
“Phụ thân, ta đói bụng ” ta giả bộ ủy khuất nhăn mi lại.
“Đợi một lát nữa nha, ngoan a!”
“A —— hảo đáng yêu ” đột nhiên một tiếng thét chói tai, ta còn chưa phản ứng lại, liền cảm giác thân mình căng thẳng, một trận mùi thơm ngát xông vào mũi.
Ta đang bị người khác sàm sỡ. . . . . .
A a a! Nữ nhân này ôm chặt quá đi, chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tuy rằng ta mới 6 tuổi, nhưng cũng là nam mà?
“Tịch Nhi, đừng náo loạn, ngươi làm tiểu công tử người ta sợ rồi.” Thanh âm thiên sứ.
Ta lập tức giãy dụa đẩy nữ nhân kia ra, nhảy đến phía sau phụ thân.
Trước mặt là một đôi phu thê trai tài gái sắc. Nam nhân khí vũ hiên ngang, mặt mày ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm, nhưng khi nhìn nữ nhân, ánh mắt như nước, sủng nịch hiện lên trong mắt. Nữ nhân bỉu môi, không thuận theo oán giận. Nói vậy đây chính là Mộc vương cùng Vương phi . Hảo hâm mộ a! Ta khi nào mới có ái nhân thương ta chiều ta như vậy?
“Hai vị là ân công đi! Nhị vị cứu khuyển tử, thật sự là vô cùng cảm kích! Thỉnh ở lại trong phủ, để tiểu vương báo đáp ân tình các vị.”
Phụ thân cười khiêm tốn vài câu, cuối cùng nói: “Như thế, liền quấy rầy .”
Cứ như vậy, bọn ta ở lại Mộc vương phủ ít lâu.