CHƯƠNG 30: ĐIÊN CUỒNG
Ngồi trong phòng khách ***, lòng ta không yên, thỉnh thoảng ngắm ngắm cửa.
Phụ thân cùng hai người kia đã vào phòng mật đàm thật lâu , không biết đối với vấn đề ta đi hay ở thương thảo thế nào rồi. . . . . . Khẩn trương a! Tên Tư Đồ kia hẳn là sẽ hỗ trợ đi! Lấy tình cảm của hắn đối với Phượng Dự, hẳn là hy vọng ta cách Phượng Dự càng xa càng tốt. . . . . . Phụ thân a ngươi là không phải cao thủ đàm phán sao a? Ngươi có nắm chắc hay không a? A làm sao bây giờ? Nếu ta không được phụ thân đem về, ta đây về sau chẳng phải là muốn sống cũng thật vất vả? Trước bất luận Phượng Dự có thể nhận tình cảm của Tư Đồ hay không, tên Tư Đồ này, là nhất định sẽ không cho ta tốt lành gì. Ai lại nguyện ý người yêu của mình cả ngày dính cùng người khác a? Cho dù ta đối Phượng Dự không có ý nghĩa, hắn cũng sẽ cho rằng có ý tứ, nam nhân mà ghen là phi thường đáng sợ nha. 555 [ Lâu: lầm bầm niệm niệm cái gì? Im lặng! Liên: ta không phải lo lắng sao? Mẹ thân yêu ngươi sẽ không ngược ta nga? Lâu: ách. . . . . . Đương, đương nhiên. ]
Rót chén trà, uống hết một nửa, cửa phòng đã bị “phanh” đẩy ra, hại ta bị sặc nước.
“Khụ, khụ khụ. . . . . .” Ta luống cuống tay chân buông cái chén, kinh ngạc nhìn về phía người tới.
Phượng Dự? Như thế nào là gã? Phụ thân mà?
“Thực kinh ngạc?” Phượng Dự sắc mặt lãnh đạm, nhíu mi.
“Ách, có điểm.” Ta hạ mắt, không dám nhìn gã. Trời biết ta nhìn giống thê tử ngoại tình đang đối mặt trượng phu đến thế nào. . . . . .
Lúc này Phượng Dự, gã cực kỳ giống đêm đó bàn điều kiện với ta, một tia sợ hãi từ lòng bàn chân dâng lên, ta bi ai phát hiện ta có cảm giác vô lực, như là phải mặc gã sắp xếp, ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Gã đi tới, nắm cằm của ta. Ta bị bắt ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt tối đen của gã phong vân biến hóa, lại nháy mắt bình tĩnh trở lại.
“Chúng ta thanh toán xong . . . . . .” Gã cong khóe miệng lên, cho ta một nụ cười ôn nhu, lại làm cho ta cả người run lên.
“Cái gì. . . . . . Thanh toán xong ?”
“Trầm Liên, tên rất êm tai a!”
Hắn đã biết. . . . . . Đây, tính là gì chứ? Tên chính là một cái danh hiệu thôi mà, gọi là gì đều không sao cả đi? Ta an ủi chính mình, nhưng nội tâm áy náy không cách nào tiêu trừ.
Ta không mở mắt, cũng không nói chuyện. Đột nhiên cằm đau xót, lập tức một đôi môi nóng bỏng đè ép lên.
“Ngô!”
Ta hoảng sợ trừng lớn mắt. Hắn, hắn hắn. . . . . .
Hỗn loạn chỉ một cái chớp mắt, giây tiếp theo ta dùng sức đẩy gã, thực hiển nhiên, tác giả cũng không thỏa mãn yêu cầu của ta. [ Lâu: == đương nhiên ]
Phượng Dự giống một dã thú phát cuồng, một tay khống chế cằm của ta, một tay ôm lấy thắt lưng ta, bất luận ta giãy dụa như thế nào, đều thoát không được ngực gã giống tường đồng vách sắt ấy. Chậm rãi, một vị rỉ sắt tràn ra trong miệng. . . . . . Đáng chết! Ta hạ quyết tâm, cắn gã, chính là gã lập tức né tránh, đáp trả xiết chặt cằm của ta. Ta đau đến nhíu mi, xương hàm dưới giống như sắp nát ra đến nơi. Đau quá! ! Dần dần, ta không có khí lực, hơn nữa không khí không đủ, toàn thân ta đều yếu xuống, chỉ có thể thống khổ thừa nhận nụ hôn thô bạo này.
“Tiểu Linh Nhi. . . . . .” Gã nhẹ gọi bên tai ta, giống nhưng đang áp lực gì đó.
Ta từng ngụm từng ngụm thở dốc, giống cá nằm trên bờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy không khí tốt đẹp như vậy. Tiếp theo, Phượng Dự cực kỳ *** dùng lưỡi xoáy vào lỗ tai của ta. Sau đó, môi gã lại chuyển qua cổ của ta. . . . . . Này ý chỉ cái gì?
“Không. . . . . .” Ta thấp giọng.
Gã giống như không nghe thấy gì hết, đột nhiên hôn môi mút vào bên gáy ta thật mạnh.
“Không!” Ta hét lên một tiếng, sống chết giãy dụa ầm lên.
Phượng Dự mắt điếc tai ngơ, đem hai tay ta bắt chéo ra sau lưng, kéo mạnh vạt áo của ta, tay kia linh hoạt chạy trên người ta.
“Phượng Dự, Phượng Dự! Đừng. . . . . . Buông buông! !”
Gã như điên rồi khẳng cắn làn da của ta, trên mặt lưu lại rất nhiều điểm ấn ký.
“Van cầu ngươi, đừng. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Ta bất lực rơi lệ đầy mặt.
Nhớ rõ có một câu nói, cuộc sống tựa như cưỡng gian, không thể phản kháng là hảo hảo hưởng thụ. Hưởng thụ cái P! Ta tình nguyện sống cũng không phải cái kia!
Hai mắt đẫm lệ mông lung, ta cảm giác trên người trầm xuống, lại nhẹ đi, tiếp theo là một mảnh ấm áp, ấm áp làm cho người ta an tâm.
“Liên Nhi, có bị thương không?” Thanh âm ôn nhu làm ta rơi lệ.
“Phụ thân, phụ thân.” Ta dúi đầu vào trong lòng phụ thân, ôm chặt lấy hắn.
“Không có việc gì , không có việc gì . . . . . .” Hắn vỗ vỗ đầu ta, ôm lấy ta.