CHƯƠNG 2: HẠNH PHÚC ĐÍCH ANH ẤU NHÂN THÌ KÌ [THỜI TRẺ THƠ HẠNH PHÚC]
Không biết có phải may mắn hay không, ta lại có thể rõ ràng hưởng thụ được đối xử như trẻ con như vậy. Phải biết rằng kiếp trước [ hẳn là có thể nói như thế ], em trai ta ấy, quả thực là cuộc sống hoàng đế nha! Quả nhiên là ôm trong tay sợ quăng ngã, ngậm trong miệng sợ tan . . . . . . Sủng lên trời ! ! Bất quá giây tiếp theo, ta chỉ biết đây tuyệt đối không phải may mắn!
Bởi vì ta đói bụng. . . . . . Hơn nữa ta biết phải ăn cái gì. . . . . .
Ta trông mong nhìn mẫu thân như tiên của mình, cẩn thận nuốt nước miếng. Lạy trời phù hộ ta đã tới thời điểm có thể uống bột sữa rồi đi. . . . . . Cơ mà, khúc sau tất nhiên là tình huống kêu trời trời không nghe rồi. . . . . . Quả nhiên. . . . . .
Mẫu thân nhìn ta mỉm cười, nói: “Liên Nhi là đói bụng?”
Ta không muốn gật đầu. . . . . .
Mẫu thân bắt đầu cỡi áo sam. . . . . .
Ta. . . . . Không nói gì. . . . . .Nếu đây là truyện tranh, hẳn là là đầu đầy mồ hôi nèCái loại cảm giác không được tự nhiên này, ta không muốn hình dung. . . . . .
Không qua nhiều thời gian, ta xuất hiện một loại phản ứng sinh lý khác—— ta muốn xua tay. Động đậy cánh tay, hướng mẫu thân ân a vài tiếng. Mẫu thân thực thông minh, sủng nịch khóe miệng cong lên, bế ta lên.
Tiếp theo đó là. . . . . . Sấm! Chớp! Ngang! Tai!
Trên thân mình trắng nõn của ta, có thêm một thứ không nên có! 555. . . . . . Người ta. . . . . . Người ta không cần biến tính đâu! !
555. . . . . . 555 ta biến thành nam. . . . . . Hơn nữa nhất định là gay .
Nhưng mà nhưng mà, để ta so sánh một chút. . . . . . Nam, là có thể không cần sinh con nam, mỗi tháng sẽ không cần dùng “thân thích” nam, ở cái thời đại trọng nam khinh nữ này thì so với nữ tốt hơn chút . . . . . . Tóm lại tóm lại, làm nam nhân chỗ tốt vẫn là nhiều phải không nè? Chính là chính là, vẫn là thực không được tự nhiên a!
Hít ——thở —— vẫn là chấp nhận sự thật đi! Sở Thu Linh.
A đúng rồi, vẫn quên nói, kiếp trước ấy, tên của ta kêu Sở Thu Linh, là một sinh viên tốt nghiệp vừa tìm được việc làm. Ngày đó, miễn bàn ta vui vẻ bao nhiêu , dù sao đời ta khi đó, với một sinh viên tốt nghiệp không có kinh nghiệm tìm được việc làm là chuyện khó bao nhiêu nha. Hơn nữa, ta rốt cục có thể thoát khỏi gia đình như vậy. Không cần cảm thấy, bản thân là người dư thừa trong nhà nữa. . . . . . 16 tuổi cha mẹ ly dị, mẹ rốt cục có thể cùng tình nhân nhiều năm quang minh chính đại cùng một chỗ, hơn nữa không lâu ta còn có một đứa em trai. Nghe nói cha đi nước ngoài công tác, cũng không thấy trở về. . . . . . Hình như là tai nạn xe cộ. Lễ tang của cha, ta đang ngồi ở trường thi, đối mặt cái đề toán đáng ghét. Mỗi khi ở nhà thấy mẹ, cha kế cùng em trai ở một chỗ hạnh phúc ấm áp, ta lại có một loại cảm giác bị ngăn cách. Như là có một bức tường trong suốt ngăn trước mặt ta, rõ ràng ở gần như vậy, lại cảm giác rất xa rất xa. Vì thế ý thức bắt đầu tránh né, muốn ra khỏi cái nhà kia. Thật vất vả tốt nghiệp đại học, thật vất vả tìm được công việc, lại không sớm không muộn, bị xe đụng chết. Ha hả, thật ứng với câu nói “Vui quá hóa buồn” . Bất quá nói lại, đúng như tiểu thuyết xuyên không đã nói mà —— vì tai nạn xe cộ, ta lại xuyên không… . . . Tóm lại, có thể có cơ hội sống thêm một lần nữa, thật sự thực may mắn.
—————————————
Mẫu thân không chỉ là một mỹ nhân, còn là một mỹ nhân đa tài đa nghệ nha! Nếu không tin, ngươi gặp qua một người nghèo trong nhà có cầm tiêu kì và văn phòng tứ bảo sao? Mẫu thân trước kia khẳng định là tiểu thư nhà giàu rồi! Về phần cô đơn đến nước này. . . . . . Ách. . . . . . Hẳn là bởi vì nguyên nhân nào đó rồi, có thể là gia đạo sa sút, có thể là. . . . . . Ân ân. . . . . . Rời nhà trốn đi? Đào hôn? Này, này. . . . . . Hẳn là ta coi tiểu thuyết hơi bị nhiều. Kia. . . . . . cuộc sống mẫu thân như thế nào mà? Sau ta mới biết được, mẫu thân là đến thanh lâu trong thành ca hát kiếm tiền. Đương nhiên, ta hiện tại là không biết, cho nên cũng không ngăn cản.
Ta thích nằm trên giường nghe mẫu thân đánh đàn. Nhưng mà, mẫu thân luôn đàn những khúc bi thương, làm cho lòng ta cũng không tốt theo, mỗi lần như thế, ta sẽ lăn qua lăn lại trên giường biểu đạt ta bất mãn, sau đó mẫu thân sẽ ôm lấy ta, dỗ dành ta, đổi khúc nhạc khác. Ha ha, chiêu này lần nào cũng xài được. Bất quá có di chứng—— đầu choáng vángDần dần, ta trưởng thành, có thể nói . Mẫu thân bắt đầu dạy ta đọc sách đánh đàn thổi tiêu chơi cờ, mỗi lần ta cuối cùng là nhịn không được oán giận, “Nương, ta còn nhỏ! Sao lại học nhiều như vậy?” Sau đó mẫu thân sẽ nói, “Liên Nhi xinh đẹp bộ dạng như vậy, không học nhiều chút sẽ làm thất vọng khuôn mặt này?” Ta chỉ có thể không nói gì.
Nói đến khuôn mặt ta, thật sự là. . . . . . có tiềm chất hồng nhan họa thủy. Tấm tắc. . . . . . lông mi nè, mắt nè, mũi nè, môi nè. . . . . . Thế nào á? Ngươi nói một đứa con trai lớn như vậy xinh đẹp gì chứ? Trước khi trưởng thành đã vậy, sau khi trưởng thành sẽ thế nào a? Thật sự là tai hoạ a tai hoạ! Ân, muốn che nó đi quá. Tiểu thuyết đều là viết như vậy a, tranh chấp tình cảm gút mắt mâu thuẫn to nhỏ gì, đa số cũng đều là bởi vì gương mặt diễn viên khuynh quốc khuynh thành a! Ha hả, có điểm tự kỷ nga [ Lâu: đâu chỉ một chút! Liên: ngươi quản ta a! Lâu: không thể không quản ngươi , ta là mẹ ngươi! Liên: biết biết, ta còn biết ngươi không bằng một phần mười mẫu thân của ta a Lâu [ tức giận phát run, phất tay áo lượn ra ]]