CHƯƠNG 50: SỰ KIỆN XUÂN DƯỢC—— CAO TRÀO
Hôm nay dậy sớm, thừa dịp hai huynh đệ kia chưa đến, trộm ra ngoài từ cửa sau, đi thẳng đến Mộc vương phủ. Lấy lệnh bài Tiểu Tịch cho quơ quơ chỗ gác cửa, liền được cung kính đón vào.
Được một gã sai vặt dẫn đường tới hoa viên vương phủ, xa xa đã thấy một người con gái ngồi ngay ngắn bên cầu đá, mặt hoa phục trong ba tầng ngoài ba tầng, tao nhã. . . . . . câu cá? Nếu ta không nhìn lầm, nhỏ cầm trên tay hẳn là cần câu làm bằng trúc, cũng không quay đầu nhìn thị nữ bên cạnh mặt đã vặn vẹo, cực kỳ nhàn nhã.
Thở dài một tiếng, đi lên phía trước, giả bộ hành lễ. Tiểu Tịch thấy ta lập tức mặt mày hớn hở, phất tay để người hầu đi xuống.
“Ngươi lại đang tra tấn người ta ?” Ta ngắm ngắm cái cần câu kia.
“Ha hả, người ta không phải nhàm chán sao? Ta cũng sẽ không thật sự câu được kim lí [cá chép màu vàng] đắt tiền lên được. . . . . .”
“Vậy cũng khiến người ta sợ không nhẹ đúng không?” Thị nữ cùng gã sai vặt thật đúng là đáng thương.
“Không nói ta . Ngươi hôm nay như thế nào đến đây? Có phiền não?” Tiểu Tịch ôm lấy vai ta.
Ta quay mặt đi, bỗng nhiên có chút thẹn thùng.
“Ha hả. . . . . .” Tiểu Tịch nháy mắt ra hiệu với ta, “Luyến ái phiền não?”
Ta gật gật đầu, không để ý tới đôi mắt sói sâu kín đột nhiên tỏa sáng của nhỏ đồng nhân nữ này, thở dài một tiếng, ngồi xuống trên thành cầu, làm ra bộ dáng muốn nói lại không biết nên nói từ đâu.
Quả nhiên Tiểu Tịch gọi đem thức ăn đến, vừa là hoa quả vừa là điểm tâm, chỉ là hy vọng ta nói nhanh lên.
Ăn uống no đủ, cũng là lúc nên nói chuyện chính sự.
“Phụ thân đi thanh lâu.”
“A?” Tiểu Tịch kinh ngạc mở to mắt.
“Cùng một tiểu quan lên giường.”
Ta không biết khi ta nói những lời này có biểu tình gì, dù sao Tiểu Tịch phản ứng cũng rất lớn. Nàng ôm cổ ta, vỗ nhẹ lưng ta.
“Muốn khóc liền khóc đi!”
“Ân.” Ta nở nụ cười, “Khi đó ta xác thực đã khóc rất lâu.” Ta nghiêng đầu thoải mái mà gối lên vai nhỏ, “Tình yêu là ích kỷ. Tuy rằng biết hắn có thể yêu ta hay không, nhưng là nhìn thấy hắn cùng tiểu quan kia nằm trên giường, lòng tựa như bị xé rách ra vậy.”
“Hạ quyết tâm ?”
“Ân. Phía trước còn có chút do dự. . . . . . Nhưng là trải qua chuyện này, ta nghĩ nếu ta không làm gì đó, phụ thân cũng chỉ có thể vĩnh viễn là phụ thân. Đến lúc đó, nếu hắn không thương ta, ngay cả phụ tử cũng không có cách nào làm nữa. . . . . . Tiểu Tịch, ngươi thu ta nha.”
“Đương nhiên! Chúng ta là quan hệ gì?” Tiểu Tịch ôm chặt ta, “Đến lúc đó ta liền tìm cho ngươi một đống nam sĩ vĩ đại, ngươi sẽ có một đám thân cận đi!”
Ta cười khẽ. Đến lúc đó, ta hẳn là sẽ làm trùng gạo ở Mộc vương phủ này cả đời đi?
“Đây là dược.” Tiểu Tịch từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, “Không biết ngươi chừng nào thì đến, nên ta mỗi ngày đặt trong người.”
“Sao chỉ có một lọ vậy?”
“Ngốc! Bên trong cũng chỉ có một viên.”
Ta “Nga” một tiếng, bỏ nó vào trong ngực.
“Thật sự nghĩ xong rồi sao?” Tiểu Tịch lo lắng hỏi lại một lần.
Ta biết nhỏ chỉ chính là mẫu thân, “Ân.”
Tựa như ta vừa mới nói, tình yêu là ích kỷ. Vì tình yêu của ta, nương, chỉ có thể thực có lỗi với ngươi . Hơn nữa, ngài cũng không biết phải không? Huống hồ, phụ thân cũng không nhất định sẽ yêu ta. Hết thảy, đều chỉ có thể đổ một canh bạc.
Giữa trưa ăn cơm với Tiểu Tịch, buổi chiều trở về.
Lúc gần đi Tiểu Tịch còn nhắc tới cái gì “Sớm biết thế trước kia sẽ không cho ngươi xem có mỗi thanh thủy văn ” “Hối hận a a phải là cho ngươi xem mấy cái H cao mới đúng” . . . . . . Hãn.
Cả buổi chiều cũng không dám nhìn ánh mắt phụ thân, chột dạ aKhụ muốn biết trong cái bình sứ nhỏ kia là dược gì? Thật là ngốc! Này cũng không biết, đương nhiên là xuân dược rồi! Giống như nương ta năm đó, ta chuẩn bị đêm nay, bá, vương, ngạnh, thượng, cung! Bất quá thuốc này là ta uống. . . . . . Vì cái gì không để cho phụ thân uống? Ngươi cũng không ngẫm lại, cha ta là ai a? Trên giang hồ nhân nghĩa “Thiên Diện Độc Y” ! Ta nào dám a ta hoài nghi hắn ngửi thấy một chút liền biết là cái gì , còn uống sao? Ngươi cho là hắn ngốc như ngươi a! [ Lâu: ách, ta như thế nào cảm thấy Tiểu Liên càng ngày càng có khuynh hướng độc mồm độc miệng? ]
Cơm chiều qua đi, mắt thấy trời càng lúc càng đen, ta cũng càng lúc càng khẩn trương . Hiện tại nên làm gì? Đúng rồi, Tiểu Tịch nói phải tắm rửa trước. Vì thế ta chạy tới chạy lui nấu nước, tắm rửa, tẩy sạch toàn thân mình trong trong ngoài ngoài n lần. [ Lâu: kỳ thật là đang câu thời gian Liên: ngươi không nói không ai nói ngươi câm! ]
Ta ngồi ở trên giường, lấy cái bình sứ trắng kia ra thưởng thức trong chốc lát, ngắm ngắm cửa, ngẫm chắc phụ thân sắp vào , nhưng chưa có dũng khí uống vào. Nhưng đã đến mức này rồi , nếu đợi lát nữa. . . . . . A a a mặc kệ !
Nhổ nắp ra, đổ viên thuốc ra tay, sắp cho vào miệng, chết tiệt, phụ thân vào kìa!
Ta hoảng hốt, viên thuốc kia chết cũng không chết nghẹn ngay cổ họng.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Ho đến nỗi ta tê tâm liệt phế, cũng may dược kia vào miệng liền tan, bằng không nếu cứ vậy mà đi đời nhà ma, tới chỗ Diêm vương ta khóc cũng khóc không được đi.
Thật vất vả bình tĩnh lại, lại bỗng nhiên phát hiện phụ thân gần trong gang tấc, còn ôn nhu vỗ nhẹ lưng ta.
Ta thân mình cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
“Liên Nhi, ngươi vừa mới uống cái gì?”
“Không, không a! Không cái gì. . . . . .” Ta cúi đầu, tay nhỏ bé sờ loạn chung quanh.
Cái chai vừa nãy đâu rồi? Không thể để phụ thân phát hiện .
“Liên Nhi đang tìm cái gì?”
“Không, không a!” Ta ngừng lại, nắm chặt chăn.
“Có phải cái này không?”
Ta cả kinh, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn lại. Bi ai phát hiện phụ thân cầm trong tay đúng là cái bình sứ nhỏ trắng kia. . . . . .
Không, không phải đâu? Hôm nay lại xui như vậy? Làm sao bây giờ? Bị phụ thân phát hiện .
Dưới ánh mắt hoảng sợ của ta, phụ thân nghiên cứu nhìn cái chai kia, tiếp theo đặt dưới mũi quơ quơ. . . . . . Nhíu mi!
Ngô! Phụ thân thật sự có thể đoán được.
“Ngươi uống thứ bên trong rồi?” Phụ thân ánh mắt sắc bén chưa từng có.
Ta hơi sợ hãi lùi về phía sau, không có can đảm trả lời.
“Liên Nhi!”
555, phụ thân dữ quá nga! Ta run rẩy gật đầu.
“Ngươi có biết bên trong là gì không?”
Lắc đầu. Ta nào dám nói là biết nga!
“Ai đưa cho ngươi?”
“Mộc, Mộc Vương phi.” 555 Tiểu Tịch ta cũng không muốn bán ngươi, nhưng mà nhưng mà, phụ thân thật là khủng khiếp nga! Ngươi nhất định phải tha thứ cho ta“Liên Nhi xin nàng sao?” Phụ thân biểu tình cực nghiêm túc.
“Dạ. . . . . . Phải”
Phụ thân nhướng mi.
Thật đáng sợ thật đáng sợ. “Mộc Vương phi nói, uống này, ân. . . . . . Phụ thân sẽ không cùng người khác lên giường .” Ách, không biết lý do này có thể lừa gạt được không.
Nghe ta nói xong, phụ thân yên lặng nhìn ta trong chốc lát, nói: “Liên Nhi, vì nương ngươi ngươi có thể làm đến nước này sao?” Trong thanh âm áp lực gì đó.
Ta cúi đầu, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Ta không thích phụ thân cùng người khác làm loại chuyện này, cho dù cùng mẫu thân. . . . . . cũng không thích.” Này đã xem như thổ lộ nha! Không biết phụ thân là biểu tình gì. . . . . .
“Liên Nhi ngươi vừa mới, nói cái gì?” Trong thanh âm tràn ngập không dám tin.
Nhíu mày, trong lòng đột nhiên thực ủy khuất. Bất chấp giá nào , ngẩng đầu rống về phía phụ thân: “Ta nói ta thích ngươi! Không thích ngươi cùng người khác lên giường, cho dù là mẫu thân cũng không được!”
Nói xong ta liền hối hận . Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Vạn nhất phụ thân thật sự không chấp nhận ta, ta, ta. . . . . . không bao giờ có thể ở bên cạnh hắn nữa. Ta sao lại nói ra ? Sao có thể nói ra mà? Sao có thể. . . . . .
Cái mũi đau xót, nước mắt lập tức tràn lên. Ta cắn môi, quật cường không muốn để nó rơi xuống. Cơ mà làm sao khống chế được, vẫn là có một hai giọt chảy ra.
“Khóc cái gì?”
Một bàn tay thon dài đưa lại, mềm nhẹ lau đi nước mắt trên mặt ta. Vừa động một cái kết quả là, ta nhào vào lòng phụ thân, khóc kinh thiên địa quỷ thần khiếp. Khóc xong, ta lại cảm thấy toàn thân nóng lên, quả nhiên là thật sự cổ quái. [ Lâu: –! Hóa ra Liên Nhi dễ quên như vậy ]
“Liên Nhi đã nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ân?” Nóng có chút khó chịu, ta ôm chặt phụ thân, đầu dựa vào cổ hắn cọ cọ.
“Liên Nhi?” Phụ thân cảm giác khác thường, đẩy ta ra một chút, nhìn thấy khuôn mặt ta đã hồng lên nhíu mi, “Mị Tình phát tác?”
“Mị Tình? Cái gì Mị Tình?” Ta ngơ ngác nỉ non.
“Chính là dược ngươi uống đó!”
Vậy ra dược kia còn có tên a gì? Phát tác? Ta ngẩn ngơ, không biết khi nào thì đầu óc mơ hồ thanh tỉnh một chút. Khẩn trương còn không kịp dâng lên, đã bị phụ thân đưa tay đánh tan ý nghĩ thật vất vả mới tập trung được.
Hắn nhẹ vỗ về mặt của ta, nhẹ giọng nói: “Liên Nhi, thật sự là nghĩ kỹ rồi sao? Chúng ta nếu cứ tiếp tục, sẽ phạm vào cấm kỵ, quay đầu cũng không được. . . . . .”
“Phụ thân, khó chịu ” ta nắm chặt ống tay áo hắn, mở miệng cầu xin.
Phụ thân nhắm mắt, thở dài một tiếng, “Nếu đây là lựa chọn của ngươi, ” hắn đẩy ta ngã ra giường, xoay người đè ép lên, “Vậy để cho chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Vừa dứt lời, hơi thở hắn bao phủ xuống, để đôi môi ta chờ mong đã lâu chạm vào môi ta.