CHƯƠNG 15: TRỐN HỌC
Sau học Đào Tầm đánh đàn cùng thư pháp của Đào Kì, hôm nay cư nhiên an bài cho ta một ngày học vũ đạo! Trời! Đây là an bài cái gì? Hoàn toàn không có căn cứ khoa học! Ta muốn trốn học tuyệt đối! Bằng không xong ngày này, thân hình nhỏ nhắn gầy yếu của ta khẳng định sẽ rời ra mấtMuốn chạy trốn muốn chạy trốn. . . . . . Không nghĩ tới ta lần đầu tiên trốn học lại là lúc này! Trời biết bốn năm đại học ta là kiên trì như thế nào, hối hận a, trước kia nên tích góp một chút kinh nghiệm.
Thừa dịp Tiểu Kì đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, ta lặng lẽ mở cửa ra. . . . . . Kinh hỉ hai môn thần kia hôm nay không có a! Chẳng lẽ là tiêu chảy? Như vậy ta hôm nay có phải có thể chạy đi hay không? Cũng không lo lắng dùng giao dịch kia? Hai ngày nay còn bởi vì cái điều kiện biến thái kia mà không ngủ ngon! Ách. . . . . . Hay là thôi đi! Không cần quá tin vào chính mình như vậy, ta không phải loại diễn viên vạn năng—— xông họa bị người bắt được, liền thảm . . . . . .
Cẩn thận đi tới cửa, nhìn bốn bề vắng lặng, đi lạc!
Từ từ —— có lẽ, có cách khác.
Trở về đến trong phòng, ân, cách trốn sàng là cũ rích , hơn nữa lại bẩn. Trốn trong tủ quần áo được rồi. . . . . . [ Lâu: này cũng cũ rích. . . . . . ]
Tĩnh tâm chờ đợi, quả nhiên chẳng được bao lâu Tiểu Kì liền bưng bữa sáng vào. Thấy ta không ở đó, quá sợ hãi.
“Công tử?” Nhìn xung quanh.
Ta nhếch môi, cảm giác thích trốn tìm mà!
“Chạy thoát?” Xoay người chạy đi ra ngoài.
Nụ cười của ta cương lại trên mặt.
Chạy thoát?
Ha hả, có kết luận nhanh như vậy a. Quả nhiên, là được phái tới giám thị ta sao? Mà, mới vài ngày a? Còn nói có người có cảm tình với mình mà. . . . . . Đang nói giỡn sao? May mắn, mới vài ngày thôi, còn thu lại được.
Nhắm mắt, vẫn là đi học đi. . . . . . Ra tủ quần áo, ở trong phòng ngồi một lát. Không ai đến nha!
Kéo kéo khóe miệng. Đi ra ngoài đi! Bọn họ có thể tìm được rồi. Viện lý do nào được đây? Nên tìm vài người chứng kiến nữa.
Đi xuống lầu, đi ngang qua phiến nghiên tiên kia, ra sức, bẻ một nhánh màu lửa đỏ, tiếp tục đi lên phía trước. Đi a đi, quất a quất, nhưng lại may mắn đụng tới một người đang tìm ta.
“Thu Linh?”
Ta quay đầu lại, là Đào Nhan một thân lửa đỏ.”Nhan tỷ tỷ.”
“Như thế nào một mình đây a? Tiểu Kì mà?”
Ta làm như có thật “suỵt” một cái.”Nhan tỷ tỷ, ta đang trốn Tiểu Kì.”
“Nga?” Đào Nhan hứng thú nhìn ta.”Chơi trốn tìm?”
“Không phải! Hôm nay ta có một ngày học vũ đạo!” Ta hai tay vẽ một cái vòng lớn, tỏ vẻ đó là một gánh nặng rất lớn.
“Ân hừ?”
“Ta đã chạy thoát rồi! Một ngày học vũ đạo nga ”
Nàng cười rộ lên, cười run rẩy hết cả người.
“Nhan tỷ tỷ, ta tặng này cho ngươi, ngươi giúp ta trốn được không?” Ta đem hoa đưa cho nàng.
Nàng tiếp nhận, ta lập tức vỗ tay.”Rất xứng đôi nga!” Đây là nói thiệt tình.
“Được rồi, nể tình là có hoa. Theo ta đi.”
Lý do hẳn là không tồi, dù sao ta vốn chính là tính toán như vậy.
Phòng Đào Tầm thanh nhã đơn giản, phòng Đào Kì có một hương vị của sách, mà phòng Đào Nhan lại là tràn ngập phong vị Ba Tư.
Thảm Ba Tư màu đen lớn kéo dài đến giường, dây thực vật triền quấn quanh phía trên, mở ra đóa đại đóa hoa màu đỏ, chính giữa phòng đặt một đại bồn nghiên tiên giống như đang cháy.
Cả phòng làm cho người ta cảm thấy đánh sâu mãnh liệt vào thị giác.
Thật táo bạo“Ngươi chờ, ta đi lấy điểm tâm cho ngươi.”
“Cám ơn Nhan tỷ tỷ!”
Ta biết nàng đi kêu Tiểu Kì .
Chán đến chết đợi cho cửa bị đẩy ra, ánh vào mi mắt chính là mặt Tiểu Kì lo lắng.
Thật sự là giống. . . . . . Tiểu Kì, cũng mới mười hai, mười ba tuổi đi? Lòng dạ lại thâm như vậy, đã sớm biết tiểu hài tử thời cổ trưởng thành sớm, trước kia không có cảm giác gì, chính là khi nó thật sự dùng trên người mình, làm cho người ta trái tim băng giá. . . . . .
Ta phải làm bộ như dọa nhảy dựng, “Tiểu Kì?”
Sau đó đối người Đào Nhan đứng ở nơi cửa kêu to: “Nhan tỷ tỷ ngươi bán đứng ta!”
“Thu Linh không biết sao? Ta là một trong các lão sư vũ đạo của ngươi. . . . . .”
Ta vẻ mặt hắc tuyến. Ta vận khí cũng quá tốt đi? Trốn học thôi mà, không cần cho ta đả kích lớn như vậy. . . . . .
Đào Nhan đi tới, đem điểm tâm để lên bàn, thuận đường xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của ta.
“Công tử, ta tìm ngươi hảo khổ.”
“Chính là, chính là muốn trốn một ngày học vũ đạo thôi mà!” Cố gắng giả bộ tội nghiệp.
“Ai ” Tiểu Kì thở dài một tiếng, “Vậy buổi sáng đi chỗ Tầm công tử học cầm, buổi chiều lại học vũ, thế nào?”
“Tốt tốt!”
Mặc kệ thế nào, mục đích đạt tới .
——————————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Đàn xong một đoạn cầm, ta ngẩng đầu nhìn Đào Tầm nằm trên giường
Xem ra tối hôm qua là bị Lan Lăng Vương làm mệt chết rồi. . . . . .
“Tầm ca ca, thực xin lỗi.”
“Không có việc gì, có thể lấy cho ta chén nước không?” Thanh âm rất là khàn khàn.
“Hảo.”
Ta lập tức rót nước, bưng cho hắn. Đến gần , thậm chí có thể nhìn thấy “ô mai” trên cổ Đào Tầm. . . . .. Trời tối hôm qua thực kịch liệt a!
“Cám ơn.”
Ta ngồi trở lại.
“Nói chuyện cầm của ngươi đi. . . . . . Cầm của ngươi, rất giống Mộng cô nương không lâu còn ở Đào Hoa Nguyên.”
Mộng cô nương? Nghe tới từ này, lòng ta căng thẳng.
“Mộng cô nương một tay hảo cầm, phong cách đánh đàn của ngươi rất giống nàng.”
“Vậy Mộng cô nương hiện tại không ở đây sao?”
“Ân, rất kỳ quái, vốn Mộng cô nương là năm ngày đến một lần, từ lần trước đến đã rất nhiều ngày.”
“Năm ngày?”
“Mộng cô nương không phải cô nương trong Đào Hoa Nguyên, nàng chỉ là mỗi năm ngày đến đàn một lần, một tháng cùng Đào phu nhân kết sổ sách một lần.”
Giống, giống mẫu thân. . . . . . Là nương sao? Ta là cùng mẫu thân học cầm, phong cách tự nhiên giống nàng. Hơn nữa mẫu thân cũng là mỗi năm ngày đi vào thành công tác. . . . . . Hơn nữa, tên của mẫu thân—— Vọng Nguyệt Mộng! Trời ạ