CHƯƠNG 20: Ý NGHĨ TRẢ THÙ
Sáng sớm hôm sau, ta là bị một tiếng hổ gầm đánh thức, còn có chút mơ mơ màng màng.
“Tiểu Bạch, không cần ồn ”
“Tiểu Bạch là ai?”
“Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch a —— Tiểu Bạch!” Đại não hoạt động một chút, chuyện mấy ngày này phát sinh như một bộ phim diễn qua một lần trong đầu ta.
Cái này làm ta hoàn toàn thanh tỉnh.
“Tiểu Bạch là ai?” Mà Tống Ngọc không biết khi nào ngồi bên giường ta vẫn không thuận theo không buông tha.
“Một con hổ.” Ta ăn ngay nói thật.
Gã lăng lăng nhìn ta trong chốc lát, tiếp theo cười tươi, đưa tay xoa tóc ta.”Tiểu Linh Nhi, ngươi thật sự hảo đáng yêu. Vậy sao ta có thể bỏ được. . . . . .”
“Bỏ được cái gì?”
Gã ôm ta vào lòng, nói: “Ta sợ ta bốn năm sau không thả ngươi ra được.”
Tư tưởng nguy hiểm!
Ta khác thường không đẩy gã ra, giống như đối đãi tiểu hài tử vỗ vỗ lưng gã. “Yên tâm yên tâm, nhất định bỏ được, đến lúc đó ngươi đuổi ta chạy còn không kịp.”
Gã buông ta ra, nhìn ánh mắt ta.” Khẳng định như vậy?”
“Đương nhiên. . . . . . Cáp, ha ha.” Ta cười gượng, đổi đề tài đổi đề tài. . . . . .”A? Ta hình như vừa mới nghe được hổ kêu, có không?”
“Có.”
“Tiểu Bạch ”
Ta nhảy xuống giường, mặc áo khoác bỏ chạy ra ngoài.
Mở cửa ra, quả nhiên thấy Tiểu Bạch ở ngoài cửa. Nhìn thấy ta, lập tức vểnh tay, đứng lên.
“Tiểu Bạch ”
Ta nhào qua, ôm cổ nó. Cọ cọ lại cọ cọ“Ta rất nhớ ngươi nga! Tiểu Bạch ”
Như đáp lại, nó vươn đầu lưỡi liếm liếm ta.
“Ha hả, Tiểu Bạch, ta muốn đi tìm mẫu thân, ngươi ở nơi này được không?” Ta ghét sát vào cái lổ tai lông xù của nó nhỏ giọng nói.
Ngươi thấy qua một con hổ làm nũng chưa? Ta đang tự mình thấy được.
Tiểu Bạch cọ cọ ta, thỉnh thoảng liếm mặt ta một chút, tiếp tục cọ cọ.
Ta vuốt đầu hổ của nó, tâm bình khí hòa nói: “Tiểu Bạch, ta cũng muốn mang ngươi đi a! Nhưng mà ngươi dù sao cũng là một con hổ, rất rêu rao đó ”
Nó không để ý ta, tiếp tục cọ vào ta.
“Làm người phải phân rõ phải trái, làm hổ cũng phải phân rõ phải trái đúng không? Không cần quậy nữa ngoan đi mà ”
Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ cắt ngàng ta, ta quay đầu, thấy Tống Ngọc y phục màu lam tùy ý tựa vào khung cửa. Mái tóc mềm mại được một bạch ngọc trâm đơn giản vấn nên búi tóc, vài sợi tóc đen thả trước ngực. Đôi mắt lưu quang bốn phía, đôi môi hoàn mỹ cong lên. Cả người dưới không khí sáng sớm mới mẻ giống như bao phủ vầng sáng nhè nhẹ, tuấn mỹ khiến người thấy đẹp mắt. Không thể không thừa nhận, thải hoa tặc này có một dáng vẻ rất đẹp a.
“Ngươi muốn dẫn nó cùng đi sao?”
Ta trừng mắt nhìn, giấu diếm bản thân vừa có cái suy nghĩ kia.”Ta cũng muốn a! Nhưng sẽ không phải thực phiền toái sao?”
“Đích xác, phiền toái.”
“Ta khuyên khuyên nó được rồi. Chúng ta khi nào thì xuất phát?”
“Nếu ngươi muốn, ngay bây giờ.”
“Hảo, chờ một lát.”
Dưới vừa đấm vừa xoa cưỡng bức quyến rũ của ta, Tiểu Bạch rốt cục buồn bực đáp ứng.
Cùng Tiểu Bạch chảy nước mắt cáo biệt, ta cùng Tống Ngọc thu thập hành trang xuống núi.
Vào Tuyên thành, rất xa liền nhìn thấy một người quen ——đại thẩm “mặt mũi hiền lành” kìa. A a a thật sự là oan gia ngõ hẹp. Muốn trả thù muốn trả thù! Linh hồn tà ác bắt đầu vui vẻ. “Hanh hanh” , làm cho ta cười lạnh hai tiếng.
Ta kéo kéo góc áo Tống Ngọc.
“Làm sao vậy?”
“Giúp ta trả thù một—— không, hai người, được không?” Hổ Tử kia cũng không thể bỏ qua!
Gã cười mị hai mắt, làm cho ta không tự giác run rẩy.
“Ta được biết nguyên nhân không?”
Tuy rằng là ngữ khí thương lượng, nhưng ta biết nếu lão nhân gia gã chưa đủ quan tâm, lão nhân gia gã nhất định sẽ không giúp ta.
“Chính bọn họ đem ta bán vào ‘ Đào Hoa Nguyên ’!” Ta oán hận nói.
Nếu không phải bọn họ, ta sẽ không bị bán vào Đào Hoa Nguyên nếu không phải bọn họ, ta sẽ không biết thải hoa tặc này, lại càng không bán mình bốn năm còn bị chiếm tiện nghi nếu không phải bọn họ, ta sẽ không không gặp được mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ không bị nguy hiểm gì nếu không phải bọn họ, mấy ngày nay ta cũng sẽ không lo lắng chịu sợ. . . . . . Tóm lại thù mới hận cũ hôm nay chúng ta cùng nhau tính! 【 Đại thẩm and Hổ Tử: chúng ta oan uổng a làm sao mà “Hận cũ” ? Lão bản ngài phải bình đẳng phân xử a! Lâu vì được gọi là lão bản mà vui mừng rạo rực [ nghênh mặt ]: Liên Nhi, đây là ngươi không đúng , không thể loạn dùng từ Liên [ thở phì phì ]: loạn từ thì lại làm sao? Nếu không phải các ngươi —— a? Ta có thể bị khi dễ thành như vậy sao? [ nức nở ] ta dễ dàng lắm sao? 555. . . . . . Đại thẩm and Hổ Tử: đừng khóc đừng khóc, chúng ta thấy tâm hảo đau, là lão bản bảo chúng ta làm như vậy Liên [ trừng lớn mắt ]: là ngươi? ! Lâu [ giả khuôn mặt tươi cười ]: a nha a nha Tiểu Liên Nhi, đây không phải là để thúc đẩy nội dung kịch bản sao? Liên: ngươi không phải mẹ ta! Oa oa oa mụ mụ, nữ nhân này khi dễ ta! Tống Ngọc: ai? Ai dám khi dễ Tiểu Linh Nhi? Liên: ngươi cũng khi dễ ta! Vọng Nguyệt Mộng: Liên Nhi Liên Nhi, đừng khóc, tâm nương đau! Liên: nương [ nhào lại ] Trầm Mặc: Liên Nhi! Phụ thân rất nhớ ngươi! Liên [ trừng mắt nhìn Mặc ]: ngươi đã vứt bỏ ta ! Trầm Mặc: là lỗi nữ nhân này [ chỉ thẳng Lâu ], phụ thân nhớ ngươi sắp điên mất rồi Lâu [ đập bàn ]: lộn xộn lộn xộn ! Một đám các ngươi xông ra đây làm gì? Đều cút về cho ta! ! Mọi người: cái bàn nào? 】
“Nếu muốn ta hỗ trợ, vậy trao đổi điều kiện đi ——” nói xong liền mang theo ánh mắt thập phần sắc lang đánh giá ta.
“Làm, làm gì?” Ta không tự giác lui về phía sau một bước.
Ta lại một lần nữa khẳng định, người này không làm thương nhân thật đáng tiếc !
“Đêm nay. . . . . .” Gã ghé sát vào bên tai ta, hô hấp như có như không phất qua lỗ tai ta, tim đập tăng thêm một gia tốc.”Cùng ta tắm rửa.”
Một trận nhiệt khí dâng lên trên mặt ta, “Ngươi sắc lang!”
“Ngươi suy nghĩ một chút đi!” Gã hai tay để trước ngực, bộ dáng tùy vua làm chủ.
Thật sự là đáng đánh!
Răng ta thật là ngứa a! Hảo muốn cắn người a! Không được! Tuyệt đối không thể đáp ứng! Trả thù là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn!
“Hừ! Mơ tưởng! Cùng lắm thì ta không trả thù .” Ta hung tợn nhìn gã.
Tính các ngươi vận may, chờ về sau ta có năng lực , lại đến thu thập các ngươi!
Tống Ngọc thần tình viết “Hảo đáng tiếc hảo đáng tiếc” , nhún nhún vai, tiếp tục đi về phía trước.