Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 19: Chương 19




Ly Cảnh ở Đại Tử Minh Cung bố trí huyết trận đã mấy ngày, thân thể càng ngày càng suy yếu. Y thế mới biết, huyết trận có bao nhiêu thương tổn.

Đứng bên cạnh huyết trận, Ly Cảnh nhìn hết thảy chung quanh. Phía tây còn có một cái hồ nhỏ, y đã từng thường xuyên ở trên tảng đá bên hồ cùng thị nữ tìm hoan mua vui. Phía sau hồ, chính là tẩm cung của bản thân lúc còn là Nhị hoàng tử, bên trong có một cái tửu trì to, trong trì lại cánh hoa phiêu đãng, khi đó y, lâu nhất một lần ở trong tửu trì này đến ba năm, sống mơ mơ màng màng. Y cũng đã từng, suốt ngày mất tinh thần, cảm thấy nhân sinh chậm rãi, không có bất luận ý nghĩa gì. Thẳng đến khi gặp được Điệp Phong…

Huyết trận đã mở, y hiện tại không thể rời khỏi Đại Tử Minh Cung dù là một chút, chỉ đợi Thái tử điện hạ đến, liền dùng giọt máu cuối cùng triệu hoán nguyên thần Kình Thương. Sợ là sẽ không còn gặp lại Điệp Phong được nữa, không ngờ ngày đó gặp ở Tẩy Ngô Cung kia, lại là lần gặp mặt cuối cùng…

Ly Cảnh từ từ nhắm mắt lại, ngăn không cho nước mắt chảy ra. (Dực Quân của mị về mị thương (◞‸◟)

Y đã an bài xong hậu sự, đồng thờ cũng bảo thân tín Hỏa Kỳ Lân đi tìm Yên Chi công chúa, để cô trở về kế thừa vị trí Dực Quân. Nếu lần này nguyên thần Kình Thương thật sự bị tiêu diệt, thì hãy nói chỗ nhốt đại ca Ly Oán cho Yên Chi, đem gã từ nơi Cực Hàn thả ra; Nếu như mà lần này thất bại, bản thân phải chết, thì đành chờ đến khi Kình Thương biến mất hoàn toàn mới có thể thả Ly Oán ra. (ᗒᗩᗕ)

Tuy rằng Ly Oán là hung thủ giết mẫu thân y, nhưng… Bỏ đi.

Dạ Hoa xuyên qua kết giới Đại Tử Minh Cung, hạ xuống trước mặt Ly Cảnh.

“Thái tử điện hạ.” Ly Cảnh từ đau thương hoàn hồn lại, hành lễ với Dạ Hoa.

Dạ Hoa giơ tay: “Không cần đa lễ, huyết trận đã bố trí như thế nào rồi?”

Dạ Hoa nhìn quanh bốn phía, tế đàn và trụ trói thần đều đã chuẩn bị xong, trong không khí ngập tràn mùi máu. Mùi máu tươi nồng nặc xộc lên mũi khiến Dạ Hoa cảm thấy không thoải mái, y cẩn thận nhìn sắc mặt Ly Cảnh, hơi nhíu mày: “Sắc mặt ngươi tại sao lại tái nhợt như vậy, có phải là do huyết trận này hay không, ngươi đã nói sẽ không ảnh hưởng tới ngươi mà?”

Ly Cảnh vội vàng chắp tay nói: “Ly Cảnh không phải cố ý lừa gạt điện hạ, ta cũng là sau khi bắt đầu huyết trận mới biết được… Huyết trận này, cần phải dùng máu toàn thân ta mới có thể mở ra được.”

Dạ Hoa mày nhăn càng sâu, suy nghĩ trong chốc lát sau đó nói: “Đem huyết trận này hủy đi, chúng ta tìm biện pháp khác.”

Ly Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt cảm động, cười thư thái với Dạ Hoa, nói: “Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm. Nhưng diệt trừ Kình Thương, cấp bách hơn!” Ly Cảnh nói xong, trực tiếp sử dụng thuật pháp di chuyển thân thể đến tế đàn.

“Ly Cảnh!” Dạ Hoa muốn ngăn cản, lại thấy Ly Cảnh liếc mắt nhìn về hướng Côn Luân Hư một cái, sau đó kiên quyết khởi động huyết trận.

Bờ sông Nhược Thủy, Đông Hoa Đế Quân vốn là đang ở Thái Thần cung đọc sách uống trà ngắm hoa, lại một thân áo tím đứng ngay đó, quanh thân kết giới bảo hộ, nghe Thổ Địa Nhược Thủy bẩm báo.

“Ngươi nói là, ngươi đã sớm đem tấu chương dâng lên Tẩy Ngô Cung sao?” Giọng nói lười biếng của Đông Hoa vang lên.

Thổ Địa Nhược Thủy nơm nớp lo sợ hồi bẩm: “Dạ, thần sớm đã đem chuyện Kình Thương dâng tấu lên Thái tử điện hạ ở Tẩy Ngô Cung.” Haiz, không hổ là Đông Hoa Đế Quân, từng là chủ Thiên Địa. Kình Thương thức tỉnh, Đông Hoàng chuông này mỗi ngày phóng ra hồng quang, ông trước giờ vẫn không dám chui ra khỏi mặt đất. Nhìn hồng quang mạnh mẽ lập lòe bên ngoài kết giới, Thổ Địa Nhược Thủy rụt rụt vai đứng phía sau Đông Hoa.

Đông Hoa nhíu mày, nếu Dạ Hoa đã biết chuyện ở sông Nhược Thủy rồi, vì sao không bẩm báo Thiên Quân? Nếu không phải lão hôm nay cảm thấy phía sông Nhược Thủy có thay đổi, sợ là Dạ Hoa cũng giấu diếm luôn quá. Haiz, cả bề mặt của Đông Hoàng chuông đều đỏ bừng, trên sông Nhược Thủy kịch liệt lay động, e là Kình Thương đã sắp thoát ra. Mà Kình Thương thật ra cũng không đáng ngại, có điều phương pháp phong ấn Đông Hoàng chuông lại chỉ một mình Mặc Uyên biết, nhưng Mặc Uyên hiện tại vừa mới tỉnh lại, tu vi còn chưa khôi phục hoàn toàn… Thật sự là đau đầu mà.

Đột nhiên, hồng quang chung quanh Đông Hoàng chuông càng tăng lên, thậm chí còn truyền ra tiếng hét lớn của Kình Thương. Thổ địa thu nhỏ thân mình lại run bần bật: “Đế… Đế Quân, không phải là Kình Thương sắp thoát ra chứ?”

Sắc khí quanh Đông Hoa trở nên nghiêm nghị, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng chuông. Nhưng một lát sau, Đông Hoa lại nghi hoặc nói: “Là ai triệu đi nguyên thần Kình Thương?”

“Triệu đi nguyên thần Kình Thương? Đây là muốn làm gì hả?” Thổ Địa giật mình hỏi. Ai ăn no rỗi hơi đi triệu nguyên thần của đại ma đầu vậy chứ?

Trong lòng Đông Hoa đã có suy đoán, tuy rằng muốn đi theo nguyên thần Kình Thương xem sao, nhưng lại sợ Đông Hoàng chuông này sẽ có dị biến, chỉ đành thành thành thật thật tiếp tục đứng đây.

Đông Hoa nhìn phương hướng nguyên thần Kình Thương rời đi, nhíu chặt mi, trong lòng thầm hỏi: “Dạ Hoa, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì?”

Kình Thương vốn dĩ ở trong Đông Hoàng chuông dùng tu vi của mình phá giải phong ấn, lại không ngờ đột nhiên nguyên thần cảm nhận được một lực kéo, mà khí tức trên lực kéo này, rõ ràng chính là Ly Cảnh nghịch tử của ông ta!

Phẫn nộ hét lớn một tiếng, Kình Thương mặc kệ nguyên thần mình bị kéo đến Đại Tử Minh Cung.

Kình Thương toàn thân khí phách đứng ở trên tế đàn, lạnh lùng nhìn sắc mặt tái nhợt của Ly Cảnh, tựa như nhìn một vật chết: “Ngươi thật sự rất to gan… Mặc Uyên?!” Vốn định răn dạy nghịch tử mình một chút, Kình Thương lại không nghĩ tới vậy mà thấy được Mặc Uyên một thân huyền y?

Kình Thương lại cau mày, nói: “Không, ngươi không phải Mặc Uyên, ngươi là ai?”

Dạ Hoa hơi thở không đổi, trầm ổn đứng ở kia: “Dạ Hoa, Thái tử Cửu Trùng Thiên.”

Kình Thương híp mắt, cẩn thận đánh giá tiểu tử quanh thân khí chất bất phàm này: “Cũng phải, Mặc Uyên mới vừa trở về, e rằng không thể tới đây. Chỉ có điều năng lực của tiểu tử ngươi quả thật không tầm thường, nhưng mà vì sao lại cùng nghịch tử này của Bổn quân đi tìm đường chết vậy hả?”

“Phụ quân vì sao khẳng định là ta đi tìm đường chết? Hiện tại người chỉ là thân thể nguyên thần, lại không chạm vào được chúng ta.” Khuôn mặt Ly Cảnh tái nhợt, đắc ý nhìn Kình Thương.

Không ngờ Kình Thương đột nhiên cất tiếng cười to, biến ra Phương Thiên Họa Kích của ông ta: “Nghịch tử, Bổn quân không chạm được ngươi, vậy Phương Thiên Họa Kích này cũng không chạm vào được hay sao?”

Ly Cảnh trợn to mắt, ngực hơi co lại: “Sao có thể?” Làm thế nào mà tu vi của Kình Thương lại cao như vậy?

Dạ Hoa cũng nhíu mày, nếu chỉ là nguyên thần Kình Thương, trực tiếp diệt trừ thì được. Nhưng hôm nay ông ta vậy mà có thể dùng nguyên thần sử dụng Phương Thiên Họa Kích, chuyển linh lực của mình lên Phương Thiên Họa Kích, nếu đây là đối chiến, thì cũng giống như là trực tiếp đánh nhau với Kình Thương! Tuy rằng y có trâm Linh Tố trong tay, nhưng tu vi chỉ có phân nửa như vậy… Trận chiến này, rất hung hiểm!

Dạ Hoa lấy ra Thanh Minh Kiếm, chỉ thẳng Kình Thương trên tế đàn. Kình Thương khinh miệt nhìn Dạ Hoa, cầm Họa Kích phi xuống tế đàn, tấn công Dạ Hoa.

Chỉ sau mười mấy hiệp, Dạ Hoa liền cảm thấy kiệt sức. Quả nhiên lấy nửa phần tu vi đối chiến trực diện với Kình Thương thời kỳ toàn thịnh, là quá mức miễn cưỡng.

“Phụt!” Dạ Hoa rốt cuộc cũng bị Họa Kích của Kình Thương đánh trúng phun ra một ngụm máu tươi. Mà một kích thật sự quá mạnh, Dạ Hoa chống đỡ không nổi lấy kiếm chống đất, quỳ trên mặt đất.

“Điện hạ!” Ly Cảnh hoảng sợ, nhưng y đã hao hết một thân máu nên chỉ có thể vô lực ở một bên nhìn. Sớm biết như vậy thì nghe theo lời Điện hạ rồi, đem hủy huyết trận đi, là y hại Điện hạ… hại Dực tộc. Nếu mà điện hạ chết ở Dực Giới, vậy Cửu Trùng Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua. (Ôi là trừ, quân thượng của mị(。>_<。)

Dạ Hoa mím chặt môi, dùng sức nuốt xuống ngụm máu đang trào ra. Trấn định lau vết máu trên khoé miệng, toàn thân run rẩy đứng lên.

Vẻ mặt Kình Thương tán thưởng nhìn Dạ Hoa: “Tiểu tử giỏi lắm, nếu ngươi không phải là Thái tử Cửu Trùng Thiên, Bổn quân cũng có thể lưu lại cho ngươi một mạng, để ngươi thần phục bổn quân. Chỉ đáng tiếc…” Kình Thương miệng nói đáng tiếc, nhưng thần sắc lạnh lùng và trào phúng.

Dạ Hoa một câu cũng không đáp lại, từ trong tay biến ra trâm Linh Tố, nhìn thẳng chằm chằm vào Kình Thương đang kiêu ngạo.

Trâm Linh Tố khi xuất hiện tản ra một trận bạch quang, lóe qua làm Kình Thương không thoải mái. Cẩn thận nhìn cây trâm trong tay Dạ Hoa, Kình Thương híp mắt: “Trâm Linh Tố? Năm đó Mặc Uyên luyện chế trâm Linh Tố là để đối kháng Đông Hoàng chuông, lại không ngờ trâm Linh Tố chưa nhận chủ. Ha ha ha ha, nghe nói khi nhận chủ trâm Linh Tố uy lực cường đại, hôm nay, Bổn quân muốn nhìn thử xem!”

Kình Thương cầm lấy Họa Kích, chém về phía Dạ Hoa một trảm, uy lực mạnh mẽ quyết liệt lao thẳng tới Dạ Hoa. Dạ Hoa buông tay cầm trâm Linh Tố ra, chỉ thấy trạm Linh Tố tỏa ra bạch quang, tạo một đạo kết giới trước mặt Dạ Hoa, kết giới không chỉ đem uy lực của Kình Thương ngăn lại, mà thậm chí còn bắn ngược trở về. Kình Thương cả kinh, đem pháp lực truyền vào Họa Kích, dùng Họa Kích ngăn chặn luồng uy lực bị bắn ngược trở về.

Hai bên đều không thể thông qua, thế nên luồng uy lực này nổ tung giữa bọn họ, toàn bộ chung quanh đều bị phá hủy, chỉ còn lại tế đàn và trụ trói thần đang đứng im. Vẫn may Ly Cảnh đứng ở phía sau Dạ Hoa, bằng không sợ là đã sớm bị tiêu tán.

Kình Thương cười tà to hơn: “Ha ha ha, Thần Khí mà Mặc Uyên luyện chế, quả nhiên không phải là một phế vật. Không biết so sánh trâm Linh Tố với Đông Hoàng chuông, thì cái nào lợi hại hơn nhỉ? Bổn quân thật sự rất chờ mong!”

Kình Thương nói, lại muốn rời đi. Dạ Hoa làm sao có thể ông ta rời đi, mà trận chiến này lại không thương tổn Kình Thương mảy may, nếu để ông ta trở về, còn không phải là bảo Mặc Uyên ra sao? Dạ Hoa quýnh lên, rút ra Thanh Minh Kiếm, lao về phía Kình Thương. Kình Thương lấy Phương Thiên Họa Kích ngăn cản Thanh Minh Kiếm, nhưng không ngờ Dạ Hoa vậy mà lại cầm ra trâm Linh Tố.

Chỉ thấy trâm Linh Tố biến ảo vô số tia châm nhọn hoắt màu trắng, lao thẳng tới Kình Thương. Nguyên thần Kình Thương không thể đụng vào đồ vật, chỉ có Phương Thiên Họa Kích trong tay là có thể biến ra kết giới ngăn cản trâm Linh Tố. Nhưng Họa Kích giờ đây lại bị Thanh Minh Kiếm của Dạ Hoa khắc chế. Kình Thương không một chút kinh hoảng, cười lạnh một tiếng, vươn tay trái dùng pháp thuật đưa Ly Cảnh đến trước người mình, chắn sự công kích của trâm Linh Tố thay ông ta. (Má con toiiii ༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

Dạ Hoa tức thì mở to hai mắt, kinh hãi mà nhìn Ly Cảnh bị Linh Tố Trâm đâm ra vô số lỗ thủng chi chít. (Còn gì thân xác con toii đâu (╥﹏╥)

Kình Thương thừa dịp Dạ Hoa sửng sốt, vung Phương Thiên Họa Kích chặt đứt trụ trói thần, liền rời đi. Dạ Hoa hoàn hồn, phẫn nộ mà đem ra nửa phần tu vi còn sót lại truyền vào trâm Linh Tố lao tới Kình Thương. Kình Thương phi trên không, cảm nhận được nguy hiểm phía sau, xoay người dùng Phương Thiên Họa Kích che trước người, chỉ là ngoại trừ uy lực trâm Linh Tố ra thì còn có nửa phần tu vi của Dạ Hoa, kết giới Phương Thiên Họa Kích lại không thể ngăn cản được trâm Linh Tố. Chỉ thấy trâm Linh Tố xuyên qua kết giới Phương Thiên Họa Kích, xuyên thấu qua nguyên thần Kình Thương. Nguyên thần Kình Thương trong lúc nhất thời biến thành hư ảnh, suýt chút nữa tiêu tán. Kình Thương không cam lòng, nỗ lực tụ lại nguyên thần, bay về phía sông Nhược Thủy chạy trốn.

Vừa tiến vào chuông Đông Hoàng, Kình Thương mới dám thả lỏng ra, liền cảm nhận được một luồng tu vi mỏng manh chảy vào trong cơ thể ông ta. Khóe môi Kình Thương nhếch lên cười lạnh, nghịch tử này, cuối cùng vẫn còn chút tác dụng.

Trong bảy vạn năm qua, Kình Thương đã thi pháp liên kết Đông Hoàng chuông cùng với bản thân, mặc dù hiện tại ông ta vô cùng yếu ớt, nhưng chỉ cần ở trong Đông Hoàng chuông này, ông ta sẽ không chết!

Đông Hoa bên bờ Nhược Thủy nhíu mày, nhìn hồng quang chung quanh Đông Hoàng chuông dần dần biến mất, khôi phục lại bình thường. Dạ Hoa vậy mà lại có thể khiến Kình Thương bị thương trong tình huống như thế… Trâm Linh Tố! Thần Khí do Mặc Uyên luyện chế quả nhiên uy lực cường mạnh.

Vẻ mặt Thổ Địa Nhược Thủy kinh hỉ nhìn Đông Hoàng chuông đột nhiên an tĩnh lại, theo nước sông Nhược Thủy lắc lư: “Cái này… cái này không có việc gì chứ?”

Đông Hoa rút lại kết giới quanh thân, lười biếng nói: “Kình Thương có thể an tĩnh trong một thời gian rồi.”

Thổ Địa Nhược Thủy thấy Đông Hoa Đế Quân nói xong câu đó, xoay người rời khỏi, vội vàng cúi người: “Cung tiễn Đế Quân.”

Đông Hoa chợt nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu nói với Thổ Địa: “Nếu sau này Đông Hoàng chuông lại có dị biến, cũng phải đi đến Thái Thần cung thông báo một tiếng.”

“Dạ.” Thổ Địa cung kính đáp.

_______

Lời tác giả muốn nói:

Bổn văn giả thiết trâm Linh Tố và Đông Hoàng chuông cùng đẳng cấp, nhưng cụ thể cái nào lợi hại hơn vẫn không biết. Bản thân Trâm Linh Tố uy lực cường đại, nhưng phải yêu cầu người sử dụng độ tu vi vào.

Này chương qua đi, Dạ Hoa quân không biết xấu hổ đến Côn Luân Hư ở nhờ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.