Phàm nhân chỉ có mấy chục năm thọ mệnh, cho nên phàm nhân sinh hoạt thoải mái và khí phách hơn tiên nhân bọn họ, lại cũng có tình có nghĩa.
Mặc Uyên cùng Dạ Hoa chậm rãi đi trên đường phố của Phàm Giới, nhàn nhã cảm thụ bầu không khí Phàm Giới.
“Đại ca nói đến Phàm Giới có việc, không biết là việc gì?” Dạ Hoa nghi hoặc hỏi.
Mặc Uyên cười nói: “Ta vốn chỉ muốn cùng đệ đến Phàm Giới vui đùa, nhưng sau đó nhớ tới một chuyện, có chút lo lắng nên muốn đến xem.”
Dạ Hoa nhíu mày: “Chuyện gì làm đại ca lo lắng?” Nếu là đại sự, vẫn nên để y làm thì tốt hơn.
Mặc Uyên nghĩ đến chuyện kia, lại lộ ra biểu cảm lo lắng: “Là đại đệ tử của ta Điệp Phong, từ lúc nó bái nhập môn hạ ta, ta liền biết được nó có một Tình Kiếp chưa trải qua. Chỉ là không ngờ tới Tình Kiếp này của nó thế mà kéo dài đến mười mấy vạn năm, thẳng đến khi Ly Cảnh đầu nhập Chuyển Sinh Trì, mới có chuyển cơ.”
“Tình Kiếp…” Dạ Hoa nghĩ nghĩ nói: “Ta nghe nói, Tam Sinh Thạch định nhân duyên Tứ Hải Bát Hoang, nhân duyên đều được xưng là Tình Kiếp. Nếu trải qua Tình Kiếp, thì tên của tình nhân sẽ vĩnh sinh khắc trên Tam Sinh Thạch. Nhưng nếu không qua, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì nguyên thần tiêu tán.”
Mặc Uyên nghe xong, không khỏi lắc đầu bật cười: “Tu vi mất hết hoặc là nguyên thần tiêu tán, đều là chưa qua Tình Kiếp, trong lòng lại không bỏ xuống được, sinh tâm ma thôi.”
Trong lòng Dạ Hoa căng thẳng: “Hình như huynh rất hiểu biết Tình Kiếp nha.”
Mặc Uyên vươn tay kéo Dạ Hoa đang suy nghĩ vẩn vơ qua, phòng ngừa y bị người khác đụng vào, sau đó mới nói: “Ta chưa từng lịch Tình Kiếp, nhưng trong Tứ Hải Bát Hoang, người có thể đi xem Tam Sinh Thạch chỉ có Đông Hoa, Chiết Nhan và ta, xem nhiều rồi cũng sẽ biết.”
Mặc Uyên nói đến cái này, Dạ Hoa liền muốn hỏi: “Ta vẫn luôn có thắc mắc, tại sao trong Tứ Hải Bát Hoang chỉ có ba người các huynh mới có thể xem Tam Sinh Thạch?” Tam Sinh Thạch định nhân duyên, cho nên có không ít người muốn đi nhìn trộm Tam Sinh Thạch, chính là vì muốn biết nhân duyên của mình là ai. Như thế thì khi lịch Tình Kiếp, ít gặp khó khăn hơn. Nhưng Tứ Hải Bát Hoang cũng chỉ có Mặc Uyên, Đông Hoa và Chiết Nhan mới có thể nhìn thấy nhân duyên trên Tam Sinh Thạch, người còn lại chỉ có thể trông thấy một tảng đá lớn màu đỏ nâu. Đương nhiên cũng có người có thể nhìn ra được, nhưng những người đó đều phải thành công lịch xong Tình Kiếp.
Mặc Uyên nghĩ đến chuyện cũ nào đó, có chút cảm khái, quay đầu nói với Dạ Hoa: “Việc này nói ra thì rất dài, chúng ta đến quán trà phía trước đi, ta từ từ nói cho đệ nghe.”
“Được.” Dạ Hoa nghĩ, nếu y có thể có biện pháp nhìn thấy nhân duyên trên Tam Sinh Thạch, thì có lẽ sẽ đi xem nhân duyên của Mặc Uyên.
Ngồi xuống bên cửa sổ của quán trà, gọi một bình Bích Loa Xuân, Mặc Uyên bắt đầu kể về hơn hai mươi vạn năm trước, khi còn niên thiếu, cùng Đông Hoa, Chiết Nhan làm chuyện điên cuồng.
Khi đó bọn họ mới vừa trở thành bạn tốt, trong một lần gặp nhau, không biết vì sao đột nhiên lại thảo luận về chuyện Tam Sinh Thạch. Ba người bọn họ cũng chưa lịch Tình Kiếp, đương nhiên sẽ không nhìn thấy bất luận cái gì trên Tam Sinh Thạch.
Hai mươi vạn năm trước Chiết Nhan đã thích mặc quần áo màu hồng nhạt, tay phe phẩy quạt hoa đào, khó hiểu nói: “Vì sao là nhân duyên trời định, rồi lại không cho người ta biết chứ? Còn bắt chúng ta tự giày vò mình.”
Mái tóc bạc cùng bộ y phục màu trắng, Đông Hoa thoạt nhìn thuần khiết thánh thiện, vuốt chén trà khắc hình mặt trời màu đỏ trong tay, thanh âm thong thả, nói: “Nếu như mỗi người đều biết Tình Kiếp của mình, vậy thế gian này hoà thuận vui vẻ, chẳng phải là quá nhàm chán rồi sao?”
“Ngươi đó!” Chiết Nhan lắc đầu: “Đông Hoa ngươi chính là như vậy, hiếu chiến từ trong xương cốt, thích nhìn mọi người giày vò nhau. Ngươi nói ngươi tính tình tàn bạo như vậy, vì sao cứ hay mặc một thân màu trắng? Màu trắng này, chỉ thích hợp với Mặc Uyên thôi. Ngươi nên mặc màu đen, hoặc là màu tím thẫm, không, màu đỏ! Cái loại màu đỏ tràn ngập máu tươi càng thích hợp với ngươi hơn!” Chiết Nhan nói kích động, nhịn không được gõ gõ cây quạt trong tay
Đông Hoa nghiêng nghiêng mắt liếc Chiết Nhan một cái, không nói lời nào, chậm rãi đảo chén trà nóng của mình.
Chiết Nhan thấy Đông Hoa không nói lời nào, liền chuyển hướng tới Mặc Uyên: “Mặc Uyên, ngươi nói đi, Tam Sinh Thạch này đến tột cùng làm sao mà tồn tại hả?”
Mặc Uyên thích hợp mặc màu trắng nhất nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, khuôn mặt nghiêm túc nhàn nhạt nói: “Phụ Thần nói, nhân duyên cũng là Tình Kiếp, đây là khảo nghiệm đối với mỗi người. Tình Kiếp mỗi người đều khác nhau, trải qua khác nhau, hiểu được khác nhau, kết quả cũng khác nhau.”
Chiết Nhan bất đắc dĩ, ba người bọn họ cũng không biết làm sao mà trở thành bạn tốt được, hắn yêu thích vui đùa, Đông Hoa thích chiến tranh, mà Mặc Uyên lại là người nghiêm cẩn, thích an tĩnh.
Chiết Nhan lắc lắc cây quạt, thở dài: “”Phụ Thần là vị thần mạnh mẽ nhất Tứ Hải Bát Hoang, nhưng chính người cũng không xem được chữ trên Tam Sinh Thạch.”
Thần đá hiếu chiến Đông Hoa đột nhiên thấy thú vị, đặt chén trà xuống, hai mắt sáng ngời. “Ta đột nhiên rất hứng thú với việc trở thành người duy nhất trong Tứ Hải Bát Hoang có thể nhìn thấy nhân duyên trên Tam Sinh Thạch này đó.”
Thế là, Chiết Nhan thích xem náo nhiệt liền lôi kéo Mặc Uyên mặt vô biểu cảm đi theo Đông Hoa đến chỗ Tam Sinh Thạch.
“Cách không xa Tam Sinh Thạch chính là Tru Tiên Đài, ở chỗ này pháp lực sẽ bị ức chế… Ấy trời ôi, Tam Sinh Thạch này thật đúng là biết chọn chỗ nha.” Chiết Nhan vuốt cằm căm giận nhìn chằm chằm Tam Sinh Thạch.
Đông Hoa lại không nói chuyện, trực tiếp giơ tay biến ra Thương Hà kiếm, lao tới chém vào Tam Sinh Thạch.
“Này! Đông Hoa, ngươi làm gì vậy?” Chiết Nhan bị dọa sợ, chẳng lẽ là Đông Hoa muốn phá huỷ Tam Sinh Thạch này?
Mặc Uyên một bên gắt gao nhìn chằm chằm Tam Sinh Thạch, sau đó nhìn đến mũi kiếm Thương Hà Kiếm đâm tới Tam Sinh Thạch, xung quanh Tam Sinh Thạch chợt xuất hiện một kết giới từ muôn vàn tia sét đan vào nhau tạo thành.
“Đây là?” Chiết Nhan bị sốc bởi mọi thứ trước mắt.
Mặc Uyên nhàn nhạt nói: “Tam Sinh Thạch là định nhân duyên, có địa vị quan trọng với Tứ Hải Bát Hoang, cho nên cũng chưa bao giờ có người dám động vào nó.”
Đông Hoa lộ ra một tia cười ác: “Hừ, nhưng Đông Hoa ta thì dám!”
Đông Hoa đem toàn bộ khí lực rót vào Thương Hà Kiếm, lại hướng về Tam Sinh Thạch chém tới. Mặc Uyên cũng lấy ra Hiên Viên Kiếm, tiến lên trợ giúp Đông Hoa. Chiết Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn hóa ra Phục Hy Cầm.
……
Dạ Hoa nghe đến xuất thần, không ngờ Thượng Cổ Tam Thần hiện tại được Tứ Hải Bát Hoang kính ngưỡng, tuổi trẻ khi vậy mà lại nghịch ngợm như thế.
“Sau đó thì sao?” Dạ Hoa truy hỏi.
Mặc Uyên uống ngụm trà tiếp tục nói: “Chiết Nhan dùng Phục Hy Cầm giúp chúng ta ngăn cản Thiên Lôi đang cuồn cuộn không ngừng, ta cùng Đông Hoa một người cầm trong tay Hiên Viên kiếm, một người múa may Thương Hà Kiếm, ra sức chém vào Tam Sinh Thạch. Không biết có phải bởi vì bị Tru Tiên Đài ức chế một chút pháp lực không, Thiên Lôi vờn quanh kết giới Tam Sinh Thạch càng ngày càng lợi hại, chúng ta cứ thế chém suốt chín chín tám mươi mốt ngày. Khi kết giới bị phá, một đạo Thiên Lôi cuối cùng cũng được Chiết Nhan chắn đi, thời điểm chúng ta cho rằng đã thành công, trên Tam Sinh Thạch đột nhiên có hoang hỏa bùng lên, hướng thẳng tới ba người chúng ta mà ập đến…”
Lúc ấy vì kết giới bị phá, pháp lực của Đông Hoa và Mặc Uyên đều đã hao hết sạch, khi mà hoang hỏa ập tới, hai người đã ngăn cản không nổi. Chiết Nhan thấy vậy, đột nhiên biến ra chân thân Phượng Hoàng, dùng đôi cánh khổng lồ ôm lấy hai người Đông Hoa và Mặc Uyên gắt gao.
“Cứ như vậy, ba người chúng ta phải chịu đựng bảy bảy bốn mươi chín ngày bị hoang hỏa thiêu đốt. Chờ khi hỏa kết thúc, ba người chúng ta đều không còn khí lực, té xỉu ở trước Tam Sinh Thạch.” Mặc Uyên cười nói: “Vẫn còn đỡ, hoang hỏa này không giống Hồng Liên Nghiệp Hỏa, lúc bị đốt sẽ không để lại sẹo.”
Dạ Hoa đau lòng, nhíu chặt mày nhìn Mặc Uyên kể gió thoảng mây bay: “Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt chính là thân, hoang hỏa đốt chính là nguyên thần, tất nhiên sẽ không để lại sẹo.” Chỉ là, sẽ đau bao nhiêu?
Mặc Uyên gật đầu: “Có lẽ là vì nguyên thần từng chịu hoang hỏa thiêu đốt 49 ngày, ta chỉ dùng bảy vạn năm, là chắp nối lại nguyên thần đầy đủ.”
Dạ Hoa kéo ra vẻ tươi cười, nhưng ngăn không được đau lòng. Vì không cho Mặc Uyên chú ý tới cảm xúc mình, Dạ Hoa hỏi tiếp chuyện xưa: “Nhưng sau đó, các người có thể nhìn thấy chữ ở trước Tam Sinh Thạch? Vậy Đế Quân vì sao phải xóa đi tên của mình trên Tam Sinh Thạch hả?”
Trong ánh mắt Mặc Uyên hiện lên tia thương cảm: “Chúng ta thấy được chữ trên Tam Sinh Thạch…”
Sau khi ba người tỉnh lại không biết đã qua bao lâu, nhìn nhau một cái, đều nhịn không được cười ha ha. Chiết Nhan lắc đầu: “Đông Hoa à Đông Hoa, ta trước kia biết ngươi rất thích quậy phá, nhưng lại chưa bao giờ điên cuồng đến vậy. Mặc Uyên, ngươi nói có phải hay không hả?”
Mặc Uyên khóe môi cười nhạt, gật đầu đồng tình với Chiết Nhan: “Hôm nay là lần đầu tiên ta điên cuồng như vậy đó.”
Đông Hoa gợi lên nụ cười xấu xa: “Ta chính là thích thế đấy, không làm cái gì, không quậy cái gì, ta sẽ cảm thấy nhân sinh tẻ nhạt và nhàm chán.”
Đông Hoa cười xong, đứng dậy đi đến trước Tam Sinh Thạch, trong lòng mặc niệm tên Mặc Uyên, vươn tay vung lên Tam Sinh Thạch. Trên Tam Sinh Thạch dần dần hiện ra hai chữ Mặc Uyên. Đông Hoa quay đầu lại nói: “Chỉ có hai chữ Mặc Uyên này thôi, xem ra Mặc Uyên ngươi Tình Kiếp còn chưa tới.”
Chiết Nhan từ dưới mặt đất nhảy lên, bước nhanh đến bên cạnh Đông Hoa: “Ta đâu? Tình Kiếp của ta tới rồi hay chưa?”
Đông Hoa lại mặc niệm tên Chiết Nhan, vươn tay vung lên, trên Tam Sinh Thạch cũng chỉ có tên Chiết Nhan. Mặc Uyên lúc này cũng đi đến cạnh Đông Hoa, nhìn Tam Sinh Thạch nhàn nhạt nói: “Chiết Nhan cũng không có, Đông Hoa, của ngươi thử xem.”
Đông Hoa gật đầu, vung lên trên Tam Sinh Thạch. Chỉ thấy trước Tam Sinh Thạch đồng thời hiện ra hai chữ Đông Hoa cùng Phượng Cửu.
“Phượng Cửu?” Chiết Nhan nhíu mày: “Đây không phải nữ quân của tộc Cửu Vĩ Hồ sao? Đông Hoa ngươi biết?”
Đông Hoa nhìn chằm chằm hai chữ Phượng Cửu trên Tam Sinh Thạch, chậm rãi gật đầu: “Cô ấy hiện tại đang ở chỗ của ta.”
“Cho nên Đế Quân chưa từng có Tình Kiếp sao?” Dạ Hoa suy đoán nói.
Mặc Uyên buồn bã gật đầu: “Lão già đó đến nay vẫn ở trong Tình Kiếp.”
Cuối cùng Đông Hoa vẫn yêu Phượng Cửu, nữ tử có hoa phượng vĩ giữa trán kia. Nhưng thời điểm Tứ Hải Bát Hoang hỗn chiến, Đông Hoa ở tiền tuyến giúp Phụ Thần chiến đấu hăng hái. Mà Phượng Cửu mang theo tộc nhân Thanh Khâu chuẩn bị độ kiếp phi thăng thượng thần. Người thời kỳ Thượng cổ không nóng nảy như hiện nay, cho nên độ kiếp đối với bọn họ mà nói, vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng lần đó không giống, từ trước đến nay chỉ có 21 đạo thiên lôi kiếp, vậy mà biến thành 108 đạo! Thanh Khâu biến thành một mảnh đất khô cằn, Phượng Cửu thân là nữ quân, vì tộc nhân của mình dùng thân thể giúp bọn họ chắn mấy trăm đạo lôi kiếp. Đông Hoa tuy đuổi tới, lại chỉ để gặp mặt Phượng Cửu lần cuối cùng.
Phượng Cửu thần sắc bi thống nhìn mấy tộc nhân ít ỏi không có bao nhiêu, tay run rẩy vuốt mặt Đông Hoa nói: “Đông Hoa, chàng là thần tiên từ đá mà ra, do Thiên Đạo sinh ra, nên trở thành chủ Thiên Địa, bảo vệ yên ổn của Tứ Hải Bát Hoang. Một người như thế, Phượng Cửu ta lấy vận khí từ đâu ra, mà được cùng chàng có một đoạn nhân duyên. Chung quy là quá miễn cưỡng, gặp phải báo ứng…”
Trước mắt Đông Hoa toàn là nước mắt, ôm thật chặt Phượng Cửu: “Cửu Nhi…”
Phượng Cửu thâm tình đưa mắt nhìn Đông Hoa lần cuối cùng, mang theo vô hạn quyến luyến rời đi. Đông Hoa gục đầu lên hõm vai Phượng Cửu nhỏ giọng khóc nức nở, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu rống to: “A!!!” Một tiếng rống này, vô cùng thê lương, vô cùng đau đớn.
Thiên Đạo công bằng. Tứ Hải Bát Hoang ngoại trừ phàm nhân, tộc nhân khác đều không thể chuyển thế, chết rồi, thì hồn phách tiêu tán. Đông Hoa vì cứu Phượng Cửu, đem nguyên thần của nàng dung nhập vào huyết hồn thảo chỉ thượng cổ mới có, khi giúp tộc nhân Cửu Vĩ Hồ chữa thương, cho bọn họ uống thuốc có bỏ huyết hồn thảo. Như vậy, trải qua Cửu Vĩ Hồ sinh sôi nảy nở, rồi sẽ có một ngày, hồn phách phượng cửu có thể một lần nữa dung hợp, đạt được trọng sinh. Sau khi làm xong việc này, Đông Hoa đi thẳng đến Tam Sinh Thạch.
“Đông Hoa! Ngươi định làm cái gì?” Chiết Nhan chắn trước Tam Sinh Thạch, nôn nóng nhìn Đông Hoa: “Trên Tam Sinh Thạch này vẫn còn tên của Phượng Cửu và ngươi, nhân duyên của các ngươi còn chưa biết mất.”
Trong mắt Đông Hoa hiện lên một tia thống khổ, rồi sau đó lạnh lùng nói: “Không sao cả, ngươi tránh ra.”
Chiết Nhan sốt ruột hướng tới Mặc Uyên hô: “Mặc Uyên, ta không nói được rồi, ngươi mau khuyên nhủ Đông Hoa đi!”
Mặc Uyên đứng một bên, chỉ bình tĩnh nhìn Đông Hoa nói: “Là bởi vì 108 đạo thiên lôi của tộc Cửu Vĩ sao?”
Đông Hoa gật đầu, ngơ ngác nhìn tay trái mình: “… Có lẽ ta giáng thế, chính là để bảo vệ yên ổn cho Tứ Hải Bát Hoang này.”
Chiết Nhan buông tay chắn Đông Hoa, nhắm mắt lại. Hắn đã hiểu, hắn ngăn cản không được, càng không thể ngăn cản! Đông Hoa do Thiên Đạo sinh ra, có khí vận vô thượng. Trên Tam Sinh Thạch xuất hiện nhân duyên của lão, chính là một sai lầm lớn.
Đông Hoa từng bước một từ từ tiến lên, dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả hai chữ trên Tam Sinh Thạch: “Phượng Cửu”, trong ánh mắt hiện lên vô số tình cảm, cuối cùng là quay về bình tĩnh, rồi sau đó giơ tay, xóa đi ── “Đông Hoa”
“Sau khi tên Đông Hoa biến mất trên Tam Sinh Thạch, tên Phượng Cửu liền ẩn đi. Đông Hoa cũng chưa bao giờ đi đến Tam Sinh Thạch và Thanh Khâu nữa. Ngày đó lão già ấy nói tới Tam Sinh Thạch, ta tưởng là rốt cuộc Phượng Cửu một lần nữa giáng thế, Đông Hoa sợ cuộc đời cô ấy sẽ bị nhân duyên này ảnh hưởng, cho nên mới đi đến Tam Sinh Thạch.”
Mặc Uyên thấy Dạ Hoa bởi vì chuyện xưa của Đông Hoa mà cau mày, liền cười nói: “Chiết Nhan vừa thấy Bạch Chân xuất thế, liền lập tức đến Tam Sinh Thạch, sau khi trở về liền mang theo Bạch Chân bên người.”
Dạ Hoa biết Mặc Uyên là đang chọc cho y vui vẻ, liền phối hợp lộ ra một nụ cười tươi. Kỳ thật y vừa mới suy nghĩ, ngày ấy Đế Quân bảo Mặc Uyên đến xem Tam Sinh Thạch, là xem cái gì?
Dạ Hoa nhìn Mặc Uyên, đột nhiên sinh ra một chút xúc động - y muốn đến Tam Sinh Thạch kia, để đem tên mình cùng tên của Mặc Uyên xóa đi…