Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 34: Chương 34: Chương 33




Lục Khiết nhận được cuộc gọi từ Ôn Tử Như trong giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp của cô vẫn đứng bên cạnh đợi cô đi ăn, cô ấy nhìn thấy tên trên ID người gọi, nhất thời hơi thở của côrối loạn. Cô giơ điện thoại di động lắc đầu với đồng nghiệp, ra hiệu để họ đi ăn cơm trước không cần đợi cô.

Cô bước đến khu vực hút thuốc, nơi luôn có một số đồng nghiệp nam không chịu nổi cơn thèm thuốc và hút thuốc ở đó. Bây giờ chỉ là giờ nghỉ trưa, và mọi người đã đi hết. Cô nhấc máy, nhẹ giọng và gọi “Tử Như...”

Ôn Tử Như nhẹ giọng và mệt mỏi, nàng nói: “Lục Khiết, chị nhớ em rất nhiều...”

Trước khi Lục Khiết nhận được cuộc gọi của nàng, cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, khi nhận được cuộc gọi từ Ôn Tử Như, cô nhất định phải hỏi nàng có chuyện gì. Nhưng vào lúc này, khi cô thực sự nhận được cuộc gọi từ nàng và nghe nàng nói “chị nhớ em” với giọng mệt mỏi, Lục Khiết không thể nói được gì. Đôi mắt Lục Khiết thực sự đã ướt, cô nhẹ nhàng đáp: “Hm, em cũng rất nhớ chị.”

Giọng nói của Ôn Tử Như ấm áp và sạch sẽ, nàng nói: “Lục Khiết, đừng nghi ngờ, đừng nghi ngờ, chờ chị, tin tưởng chị, được không?”

Lục Khiết có rất nhiều nghi vấn hỏi, cô quả thực có chút rung động, nhưng cô không thể từ chối yêu cầu của Ôn Tử Như. Cô im lặng một lúc, cuối cùng đáp lại: “Được rồi, em sẽ đợi chị, tin chị.”

Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Ôn Tử Như, có chút mệt mỏi, nhưng ấm áp và đẹp đẽ.

Kể từ khi Thư Cẩn đến chỗ của Trữ Hinh để ở cùng với cha mẹ nàng, An Dật vẫn chưa gặp lại Thư Cẩn. Mỗi ngày chỉ liên lạc với cô ấy qua điện thoại, chỉ nghe thấy giọng nói, không thể nhìn thấy, không thể chạm vào nhiệt độ trên cơ thể nàng, An Dật cảm thấy cuộc sống trôi qua rất chậm.

Sau khi tan sở một mình cô chậm rãi đi trên đường, dừng lại nhìn hết một lượt cô cảm thấy không muốn về đối diện với căn nhà khiến cô cảm thấy bối rối.. Cô cảm thấy ban đầu thật sự rất kinh ngạc, Thư Cẩn còn chưa trở về, cô cũng không phải là một mình ở đây sao, lúc đó cô làm sao có thể chịu đựng được. Con người thật là thế này, khi mẹ cô còn sống, mẹ luôn nói: “Khi lạnh quá sẽ không thấy lạnh nữa?” Câu này rõ ràng có lý. Sau khi nỗi đau qua đi, hạnh phúc rồi thì nghĩ về nỗi đau, cô cảm thấy hơi khó tin, cô đã sống sót qua những ngày đó. Có lẽ điều này có nghĩa là tiềm năng của con người vẫn chưa được phát triển... Chỉ khi bạn đạt đến loại tình huống đó, bạn sẽ biết rằng bạn có thể làm được.

Cho dù không muốn như thế nào, con đường sẽ luôn luôn đi đến hồi kết. Trời tối hẳn, đèn hai bên đường đã bật sáng nên một quầng sáng mờ ảo. An Dật đi nhanh vào tiểu khu, nhưng lại dừng lại ở giây tiếp theo, quay người bước ra ngoài. Nếu cô không nhầm thì chiếc xe đậu ở cổng tiểu khu là xe của Lục Khiết, đúng không?

Chiếc xe thực sự là của Lục Khiết, qua tấm kính, An Dật nhìn thấy Lục Khiết đang nhìn mình với một nụ cười nhẹ. Cô bước đến ô tô và gõ cửa sổ. Lục Khiết hạ cửa kính xe, đối An Dật nói: “ Cậu vào không?”

Lục Khiết lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn gặp hai người. Bất quá, tôi chỉ thấy một mình cậu trở về. Thư Cẩn đâu?”

An Dật nói nhẹ, “NÀng về ở với bố mẹ, ở nhà chị họ.” Sau đó, cô đi tới ghế phụ, mở cửa, ngồi vào rồi đóng cửa lại.

Lục Khiết liếc nhìn An Dật, cười cười, không nói gì. An Dật nhìn về phía trước không nói. Hai người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Khiết nói: “An Dật, tôi cảm thấy rất bồn chồn, nhưng tôi không biết phải làm thế nào.”

An Dật cười nhẹ: “Cuối cùng cũng chịu nói? Này nói cho tôi biết, có chuyện gì sao?”

Lục Khiết nắm lấy tay lái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ tôi bắt đầu thúc giục tôi tìm bạn trai.”

An Dật hỏi: “Rồi cậu nói gì?”

Lục Khiết thở dài nói: “Còn có thể nói cái gì, tôi trước giải quyết...”

An Dật không nói.

“Tôi muốn thú nhận với mẹ tôi và nói với bà ấy về tính dục của tôi, nhưng tôi lo rằng bà ấy sẽ không chấp nhận điều đó và mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm tay.” Giọng Lục Khiết buồn tẻ.

An Dật nghĩ tới rồi hỏi: “Còn Tử Như, nàng có biết không?”

Lục Khiết im lặng một lúc rồi nói: “Nàng không biết... Tôi không nói cho nàng biết.” Cô thở dài và nói tiếp: “Tôi luôn cảm thấy gần đây nàng có gì đó không ổn. Có lẽ không phải là cảm thấy nữa, thật sự nàng có, nhưng nàng không chịu nói với tôi. Nàng bảo tôi hãy tin cô ấy và đợi nàng, nên tôi không thể hỏi. Tôi đã cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân đừng lo lắng, nhưng tôi không thể không lo lắng. “

An Dật phân tích: “Có thể nàng có những khó khăn riêng và những lý do không thể nói ra. Vì lo rằng nói ra cậu sẽ lo lắng nên nàng chọn cách không nói với cậu“.

“Nhưng nếu nàng không nói với tôi, tôi càng lo lắng hơn. Chúng ta là người yêu của nhau. Có chuyện gì không thể cùng nhau gánh vác? Nói đi, chẳng phải hai người cùng nhau giải quyết sẽ tốt hơn sao? “

“Haha...” An Dật cười nhẹ. “Cậu nên nói điều này với Tử Như không phải với tôi, phải không?”

Lục Khiết lại trầm mặc, “Tôi hỏi nàng, nhưng nàng không nói gì, nàng chỉ bảo tôi tin tưởng nàng, đừng nghi ngờ, tôi không biết nên nói thế nào với nàng.”

An Dật im lặng. Tình yêu giữa Lục Khiết và Ôn Tử Như bị ngăn cách bởi khoảng cách hôn nhân, luôn không thể thuận buồm xuôi gió, trải qua bao lần thất bại, mong muốn được ở bên nhau chính là điều ước lớn nhất. Chỉ là An Dật lo lắng cuối cùng sẽ không thể ở bên nhau vì nhiều lý do khác nhau, nhưng cô không thể nói điều này với Lục Khiết. Điều mà Lục Khiết cần là sự ủng hộ, động viên và hy vọng. Nếu hiện tại đối với cô không có hy vọng, thì tương lai làm sao có cái gọi là hy vọng?

“Tôi chưa từng yêu bao giờ, lúc nào cũng cười nhạo người khác vì vướng vào yêu mà chết, nhất là không hiểu sao vì yêu mà cậu lại thay đổi như người khác, giờ chính mình lại rơi vào vực thẳm này, tôi bắt đầu hiểu ra tình yêu này thực sự là một loại độc dược, độc dược không có lời giải, độc dược mà người ta có thể sinh tử, kinh hãi nhất chính là độc dược mà người ta nguyện ý uống.”Lục Khiết nói, trong giọng nói của cô, mang theo một tia giễu cợt, chế nhạo sự trong trắng của chính mình.

“Lục Khiết, cậu có yêu Ôn Tử Như không?”

Họ Lục vươn tay đẩy An Dật, giọng có chút khó chịu nói: “Cậu nói nhảm sao?”

An Dật cười nói: “Xin trực tiếp trả lời!”

Lục Khiết cười “ha hả” và nói: “Đương nhiên là tôi yêu nàng, tôi rất yêu nàng, tôi rất yêu nàng...”

“Cậu rất yêu nàng, vì vậy cậu đừng nói những lời buồn và khó chịu ở đây. Vì cậu yêu nàng, nên hãy vui lên, tin vào nàng, tin vào chính mình, và tình yêu sẽ trở thành hy vọng... đừng trở thành sự tuyệt vọng của nàng... “

An Dật chưa kịp nói thì Lục Khiết đã hào hứng cắt ngang: “Ai nói tôi cảm thấy tuyệt vọng, còn hy vọng!! Ai mà không có lúc buồn? Vẫn là Lục Khiết có động lực và hy vọng!” Nói xong, cô nhìn Dật và mỉm cười, và tâm trạng của nàng dường như trở nên tốt hơn.

An Dật thấy cô cười cũng cười theo. Sau khi suy nghĩ, cô nói: “Xem đi, hai chúng ta đều đã về nhà, phải đối mặt với cảnh cô đơn trong những căn nhà trống trải. Sao chúng ta không sống với nhau và qua đêm trên xe?”

Lục Khiết khinh thường nói: “Hừ, ở một mình với cậu, tôi sẽ không cùng cậu ngồi trên xe này. Tôi muốn về nhà, lướt mạng, điều chỉnh tâm trạng, kiên nhẫn chờ một cuộc điện thoại, nhịn không được mong mỏ cho một ngày mai tốt đẹp hơn., hãy ngủ một cách vui vẻ và thoải mái! “

An Dật cười: “Được, được rồi, không ngủ với cậu, vậy được rồi, cậu về nhà ngủ một mình đi. Tôi một mình ngủ trên giường đôi lớn, ngay cả nằm mơ cũng không thấy ngọt ngào...”

Lục Khiết xúc động theo sau: “Này, ai nói không phải?”

Sau đó, hai người đối mặt với nhau rồi lại cười, tâm trạng tồi tệ của Lục Khiết biến mất không dấu vết... Đến với An Dật đó là một hành động rất lý trí.

An Dật và Lục Khiết lên lầu sau khi tán gẫu vô nghĩa, đã hơn mười giờ, không có cơm tối cũng không đói nên An Dật đơn giản mặc kệ. Cô lấy điện thoại di động ra muốn gửi một tin nhắn cho Thư Cẩn, hỏi nàng đã ngủ chưa, lại phát hiện điện thoại đã hết pin.

Cô lấy bộ sạc ra khỏi phòng, kết nối nó, bật nó lên và nhận được một số tin nhắn văn bản, tất cả đều từ Thư Cẩn. Trong tin nhắn cuối cùng, Thư Cẩn nói: về nhà, lên mạng và mở QQ.

An Dật ôm quyển sổ, trở lại phòng ngủ, ngồi ở trên giường mở máy tính, mở QQ lên. Ngay sau khi đăng nhập vào QQ, ảnh đại diện của Thư Cẩn bắt đầu nhảy lên.

Thư Cẩn hỏi: Ăn chưa?

An Dật cười, cô còn chưa ăn. Nhưng cô không thể nói với nàng điều đó... nên cô trả lời: Tôi ăn rồi... Tôi đã đi ăn tối với Lục Khiết, chúng tôi nói chuyện một lúc sau khi ăn, nên tôi về muộn.

Thư Cẩn không hỏi cô đang ở đâu, nhưng An Dật lại tự mình tỉnh táo giải thích, ngoại trừ bữa tối, tất cả đều là sự thật. An Dật không có ý lừa dối Thư Cẩn bằng mọi cách, chỉ mong nàng yên tâm.

An Dật hỏi Thư Cẩn có định nghỉ ngơi không, Thư Cẩn nói vẫn chưa, vẫn còn một số việc phải làm. An Dật nghĩ về điều đó và gửi yêu cầu video.

Khi An Dật nhìn thấy Thư Cẩn mặc đồ ngủ, đầu tóc xõa, nhìn chính mình tươi cười, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng, nhưng cũng có chút khó chịu. Cô nói: Vợ à, tôi rất muốn ôm cậu...

Thư Cẩn cười và gõ: Microphone bị hỏng và không thể sử dụng được. Tôi cũng muốn ôm cậu.

An Dật vui vẻ cười: “Vậy lúc trở về để cậu ôm.”

Thư Cẩn trả lời: Được.

An Dật muốn nói chuyện với Thư Cẩn nhiều hơn, nhưng cô cảm thấy nên tính toán tổng thể mà cân nhắc đến thân thế của vợ, nên nói: “Cậu đang bận, màn hình cứ để thế này, tôi muốn nhìn cậu. Cậu hoàn thành công việc rồi nghỉ ngơi sớm. “

Thư Cẩn nói: Được.

Vì vậy An Dật liền ngừng nói, đặt quyển sổ lên giường, nằm sấp nhìn Thư Cẩn bận rộn nghiêm túc. Cô nhìn Thư Cẩn đang nhìn xuống thứ gì đó, tóc cô ấy hơi rối; nghĩ về điều gì đó, cô mím môi nhẹ; sau đó, nàng dường như đã hiểu ra điều đó, sau đó nàng mỉm cười, một chút vui vẻ, một chút dễ thương...

Sau khi Thư Cẩn tất cả đều xong, nàng nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính và phát hiện đã hơn mười hai giờ... nàng nhìn thấy cửa sổ đối thoại vẫn còn đó, nhưng trong hình, An Dật đã ngã xuống. ngủ gật trên bàn phím, nhìn có chút ngu ngốc, ngốc nghếch khiến nàng đau lòng...

Thư Cẩn nói: An Dật, dậy tắt máy và ngủ đi nào.

An Dật hiển nhiên không có nghe thấy tiếng “didi” của QQ, vẫn ngủ say.

Thư Cẩn cầm điện thoại ở bên cạnh, vừa nhìn An Dật vừa gọi điện thoại cho An Dật. Nhưng trên màn hình vẫn không có phản hồi của An Dật. Điện thoại di động của An Dật được sạc trong thư phòng, đương nhiên, An Dật không thể nghe thấy...

Hồi lâu không có ai trả lời, một giọng nữ du dương cất lên “Xin chào, quý khách...“. Thư Cẩn cúp điện thoại, trong lòng có chút áy náy, An Dật sao có thể không biết chăm sóc bản thân, ngốc đến mức khiến bản thân cảm thấy đau khổ như vậy?

Nàng tắt máy tính, cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe bên hông rồi bước vào phòng tắm.

Nàng thay quần áo, vừa bước vội ra khỏi phòng tắm thì tình cờ gặp mẹ Thư đang bưng nước từ phòng ngủ ra phòng khách, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, mẹ Thư hỏi: “Thư Cẩn, sao vậy?”

Khi Thư Cẩn bước ra ngoài, nàng nói: “Quay lại chỗ của An Dật...” Sau đó nàng mở cửa, bước nhanh ra ngoài và đóng cửa lại, chỉ để lại mẹ Thư đang đờ đẫn trong phòng khách.

Nửa đêm quay lại chỗ An Dật??

Thư Cẩn bước nhanh, nàng biết rằng hành vi của mình thực sự rất đột ngột, nhưng nàng không muốn quan tâm nhiều như vậy vào lúc này. Tất cả những gì nàng biết là khi nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của An Dật nằm trên máy tính, nàng muốn ôm lấy cô mà hôn, trong lòng lại có một giọng nói đang điên cuồng hét lên, “Trở về đi, trở về đi... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.