Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 45: Chương 45: Chương 44




Từ đại điện Côn Luân Hư hướng về sau núi mà đi, bầu không khí trang nghiêm chậm rãi biến thành nhàn nhã. Một đường xung quanh sương trắng lượn lờ, lá cây xanh sẫm như ẩn như hiện, bốn phía thanh tĩnh vui vẻ. Chiết Nhan phe phẩy cây quạt chậm rãi lên núi, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng đàn nhỏ. Từ tiếng đàn, Chiết Nhan có thể cảm nhận được, Mặc Uyên lúc này tâm tình vô cùng bình tĩnh.

Chiết Nhan vốn là muốn cùng Mặc Uyên uống rượu, an ủi người buồn bực về tình trường này một chút. Nề hà Bạch Thiển đã đem rượu hắn đều uống hết luôn rồi, hiện tại còn say nằm trong phòng nhỏ ở rừng đào. Mà Đào Hoa Túy của hắn mới ủ còn chưa tới lúc mở ra, liền nghĩ tới đây tìm rượu Mặc Uyên cất một vạn năm trước.

Chỉ là đã nghe thấy tiếng đàn, lại còn không tìm được hình dáng của rượu đâu…. Bỏ đi bỏ đi, Côn Luân Hư này lớn như vậy, sao có thể tùy tiện đi là tìm được chỗ rượu Mặc Uyên chôn được chứ? Chiết Nhan không chậm rãi dạo bước nữa, một cái thuấn di, đi tới trước tòa đình cao kia.

Chiết Nhan nhìn Mặc Uyên lắc đầu: “Mặc Uyên à Mặc Uyên, hiện giờ lúc này, ngươi thế mà còn có thể tâm bình khí hòa đánh đàn. Chiết Nhan bội phục.”

Mặc Uyên không đáp, đôi tay ở trên dây cầm khẽ vuốt như cũ.

Chiết Nhan tìm một chỗ bên cạnh cho mình ngồi xuống, rồi sau đó nói: “Ngươi sẽ không làm chút gì sao?”

Y thuật Chiết Nhan tốt nhất Tứ Hải Bát Hoang, tuy rằng không thấy khuyết điểm Dạ Hoa mất trí nhớ, nhưng nghe mọi người miêu tả di chứng Dạ Hoa mất trí nhớ một chút, tất nhiên là có thể đoán ra Dạ Hoa uống vong tình đan. Chỉ là hắn sớm phát hiện tình cảm Dạ Hoa đối Mặc Uyên chính là y, hắn thế nào cũng không tin Dạ Hoa sẽ tự mình uống vào vong tình đan. phỏng đoán như vậy, sợ rằng Thiên Quân đã động tay chân.

Mặc Uyên cuối cùng cũng dừng đánh đàn lại, nhìn về phía Chiết Nhan, bình tĩnh cười.

Cách ngày mà đi Tẩy Ngô Cung đã qua ba bốn ngày, ngài cũng đứng ở bên hồ sen ba ngày. Hồi tưởng tất cả cùng Dạ Hoa, cảm khái, ngài mong đệ đệ sớm xuất thế mười mấy vạn năm, làm thế nào mà cùng mình có đoạn tình duyên này?

Sống ba mươi mấy vạn tuổi, ngài đối với chuyện tình cảm cũng tùy ý nhất, coi trọng “Mệnh lý hữu thời chung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu.”

Chỉ là Tam Sinh Thạch định ra nhân duyên, nếu nói mệnh chú định có, ngài làm sao có thể không đi cưỡng cầu?

Dạ Hoa uống vào vong tình đan mặc kệ là y tự nguyện hay không, Mặc Uyên ngài đều quyết định, cuộc đời này, chỉ có một người.

Chiết Nhan thấy Mặc Uyên như thế, nhướng mày hỏi: “Trong lòng ngươi đã có chủ ý?”

Mặc Uyên cúi đầu giơ tay nhẹ nhàng gãy một đoạn dây cầm, cười nói: “Dạ Hoa đệ ấy, là người được viết trên Tam Sinh Thạch, ở bên cạnh tên của ta.”

Chiết Nhan vừa nghe, nhịn không được lắc đầu cười khẽ, trong lòng cảm khái: Mặc Uyên chính là Mặc Uyên, hắn có thể có cái gì phải lo lắng?

“Ha ha ha, ngươi tâm thái tốt như vậy, thế là xem ra chuyện này tất nhiên sẽ không làm ngươi buồn rầu.” Đông Hoa đột nhiên xuất hiện, cười đi tới.

Chiết Nhan bung quạt xếp ra, nhẹ nhàng lay động nói: “Có thể để Đế Quân tới đây, xem ra chuyện này, không nhỏ.”

Đông Hoa đứng ở giữa đình, trước nhìn nhìn, phát hiện cũng chỉ có chỗ ngồi cho Mặc Uyên đánh đàn. Cau mày, rất ghét bỏ: “Tại sao không đặt một cái bàn trà?”

Chiết Nhan cũng thực ghét bỏ nhìn Đông Hoa: “Chúng ta là người thích uống rượu, từ trước đến nay tùy ý, chẳng để ý gì, ngồi dưới đất cũng có thể uống.”

Đông Hoa nhìn Chiết Nhan không còn là hình tượng thượng thần, trực tiếp ngồi dưới đất, đem tầm mắt chuyển lên người Mặc Uyên, mu bàn tay đặt sau người ─ lão lựa chọn đứng.

“Thiên Quân rất gấp không chờ nổi, Dạ Hoa vừa tỉnh chỉ mới mấy ngày, tu vi còn chưa khôi phục một phần, liền lấy cớ chúc mừng Kình Thương diệt vong, triệu khai yến hội gì đó, không chỉ người có thân phận địa vị trong Tứ Hải Bát Hoang sẽ đến, Thiên Quân còn trong tối ngoài sáng, ý bảo những người đó có thể mang nữ quyến nhà mình lên.…” Đông Hoa vừa nói, một bên quan sát biểu cảm Mặc Uyên.

Chiết Nhan một bên ngồi không yên, từ trên mặt đất đứng dậy, rất tức giận: “Thiên Quân đây rõ ràng là muốn tuyển phi nạp thiếp cho Dạ Hoa mà!”

Mặc Uyên rũ mắt, nhẹ nhàng gãy dây cầm một chút.

Đông Hoa thở dài: “Thiên tộc bởi vì đủ loại nguyên do, địa vị vẫn luôn dẫn đầu Tứ Hải Bát Hoang. Mà Thiên Quân với Tứ Hải Bát Hoang không có công to, cũng không lớn hơn. Hắn chỉ là chút năng lực mỏng manh, đương nhậm vị Thiên Quân mấy chục vạn năm, cơ bản đại sự đều do ngươi và ta chống. Nhưng nếu có một ngày, ngươi và ta không còn nữa thì sao?”

Chiết Nhan gật đầu: “Đông Hoa nói không sai, chúng ta gần đây lại không có kiếp số, nhưng chỉ là đang chờ ứng kiếp mà thôi.”

“.… Đúng vậy, ứng kiếp….” Đông Hoa nghĩ vậy. Đã mấy ngày liền, Phượng Cửu muốn dùng đủ mọi biện pháp ở lại Thái Thần Cung. Kiếp của lão, tới rồi.

Đông Hoa ổn định tâm thần, trở lại đề tài trước: “Ta nói như vậy, không phải vì biện giải cho Thiên Quân, chỉ là ta có thể lý giải, hắn muốn vì Thiên tộc tìm một vị trữ quân cường mạnh, dù sao nếu chúng ta có một ngày thân về Hỗn Độn, Thiên tộc không có người tọa trấn. Huống hồ Thiên tộc dẫn đầu Tứ Hải Bát Hoang, nếu cường đại, như vậy giữa các tộc cũng sẽ bớt đi một chút tranh đấu.” (thần tiên thật là mệt mỏi)

Chiết Nhan lúc này cũng thở dài một tiếng: “Tuy rằng Thanh Khâu không hám danh lợi, nhưng quả thật, Vu tộc, Ma tộc vân vân, vẫn luôn như hổ rình mồi….”

Giữa ba người yên lặng trong chốc lát, Đông Hoa nhìn Mặc Uyên, nghiêm túc nói: “Mặc Uyên, tuy rằng ta nói nhiều như vậy, nhưng ta theo ý ngươi.” Lão muốn biết quyết định tiếp theo của Mặc Uyên, là muốn Dạ Hoa, hay là……

Thương sinh…. Mặc Uyên nhắm mắt lại cảm khái. Ngài không trách Thiên Quân, dù sao ngài có lập trường của ngài. Thượng Cổ Chi Thần đến hôm nay cũng chỉ còn lại duy nhất mình ngài, Đông Hoa và Chiết Nhan. Xác thật, nếu có một ngày ba người họ không còn nữa, Thiên tộc không người có năng lực cường mạnh tọa trấn, Tứ Hải Bát Hoang này sợ là lại phải lâm vào hỗn chiến. Mà Dạ Hoa tuổi trẻ, năng lực cường đại, quả thật người được chọn trữ quân tốt nhất. Huống chi y ngủ say trong hoa sen mười mấy vạn năm, lại cố tình để Nhạc Tư sinh hạ, đây là chú định trữ quân Thiên tộc….

Suy nghĩ trong chốc lát, Mặc Uyên vẫn khó hạ quyết định, mở mắt ra bất đắc dĩ nhìn Thiên cung: “Ngươi nói như vậy, ta lại không biết muốn thế nào. Thôi, thuận theo tự nhiên đi.” Vốn dĩ tâm ngài đã định, bây giờ lại.…

Đông Hoa và Chiết Nhan nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài. Không phải nói Mặc Uyên cùng Dạ Hoa không thể ở bên nhau, chỉ là Dạ Hoa làm trữ quân, nhất định phải cưới nữ tử làm vợ, để lại con nối dõi.

Đông Hoa nhíu mày, nghĩ thầm nếu chuyện này phát sinh lúc Tứ Hải Bát Hoang mới định không lâu, lão còn có thể làm chủ, trực tiếp phế bỏ Thiên Quân đi, đổi một người khác. Chỉ là hiện giờ Tứ Hải Bát Hoang đã yên ổn lâu rồi, đều có vận hành và quy luật của nó, Đông Hoa là không có khả năng làm như vậy.

Chỉ là Mặc Uyên, ngươi một khi đã khó có thể quyết đoán vậy, ta đây liền giúp ngươi tuyển một cái đi.

Yến hội Thiên Quân bày ở Triêu Hạ điện cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Thiên Quân ngồi ở trên đầu, nhìn phía dưới ca vũ thăng bình, bên trái là Đông Hoa Đế Quân lười biếng thanh thản, phía bên phải Dạ Hoa một thân huyền y, đầu đội ngọc quan, thân mình đoan chính, một dáng vẻ nghiêm cẩn. Còn Mặc Uyên bên cạnh Đông Hoa, mặt không biểu cảm, mắt nhìn phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.

Thiên Quân nhìn thấy Mặc Uyên, trong lòng run lên. Ông ta là không nghĩ tới Mặc Uyên sẽ đến, mặc dù từ khi ông ta lên làm Thiên Quân tới nay, ngoại trừ ngày lần đầu đăng cơ Mặc Uyên chúc mừng qua, thì đã không tham gia bất luận yến hội gì của Thiên cung nữa.

Thiên Quân lặng lẽ đem tầm mắt chuyển đến người Dạ Hoa, trong lòng thở dài, sợ là Mặc Uyên tới đây, không đơn giản. Xem ra ông ta phải nhanh một chút tuyển phi tử tốt cho Dạ Hoa, chọn ngày thì đại hôn, chỉ mong như thế, có thể khóa trụ Dạ Hoa.

___________

Cổ nhân có câu “Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu”, có ý rằng, khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Từ trong cảnh giới “thuận theo tự nhiên”, tìm được sự điềm tĩnh và thản nhiên. Bởi vì hiểu rõ, mọi sự đều là tùy duyên mà đến, tùy duyên mà đi, cũng chính là điều mà người ta gọi là mọi sự tùy duyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.