Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 56: Chương 56: Chương 55




Trăng sáng treo cao, hôm nay vừa lúc là mười lăm, ánh sáng của trăng tròn chiếu xuống dưới, chiếu rọi mọi ngóc ngách của Phàm giới. Khách điếm đứng đầu ở Tiêu Thuận Thành, trong một gian phòng, Mặc Uyên và Dạ Hoa đang ôm nhau ngủ trong ánh trăng bạc.

Khóe môi Mặc Uyên nở nụ cười, ngủ ở sườn ngoài, tay trái gắt gao nắm chặt tay phải trên vị trí ngực của Dạ Hoa, thỏa mãn ngủ.

Dạ Hoa lặng lẽ mở mắt ra, dưới ánh trăng mang theo ý cười dịu dàng mà nhìn Mặc Uyên đang mơ trong giấc ngủ.

Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu bên khóe môi Mặc Uyên, Dạ Hoa cảm nhận được cảm giác gai nhọn đâm vào ngón tay, trong lòng càng ngọt ngào.

Mặc Uyên ý cười sâu hơn, giơ tay phải ra bắt lấy cánh tay đang quấy rối hàm râu của mình, đặt lên bên môi tinh tế hôn.

“Huynh.… tại sao còn chưa ngủ?” Dạ Hoa bị động tác đột ngột của Mặc Uyên làm cho giật mình, có loại cảm giác thẹn thùng bị bắt gặp. May mà ánh trăng tuy sáng, nhưng vẫn không chiếu ra sắc mặt của y đang trở nên ửng đỏ.

“Chờ ngươi ngủ.” Mặc Uyên mở mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Dạ Hoa đang ngủ bên cạnh: “Ta mới ngủ.”

Dạ Hoa bật cười, rút tay trái từ trong tay Mặc Uyên ra, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt Mặc Uyên: “Vậy chúng ta không phải là muốn nhìn đối phương cả đêm sao?”

Mặc Uyên cười nói: “Cũng có thể.”

Dạ Hoa tưởng tượng ra hình ảnh kia, không khỏi bật cười lên, nụ cười này, khiến Mặc Uyên nhìn y, cảm thấy trong lòng ấm áp.

Đợi cười qua đi, Dạ Hoa gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Uyên dưới ánh trăng, ánh mắt thâm tình: “Vốn có một chuyện định sau khi trở về mới nói với huynh, nhưng bây giờ nói cũng không sao.”

“Cái gì?” Mặc Uyên ôn nhu nhìn Dạ Hoa, vươn tay vén lọn tóc dài dính trên trán y ra sau tai.

“Thiên hạ thương sinh và huynh, ta sẽ chọn huynh.” Dạ Hoa nhìn chằm chằm Mặc Uyên, câu nói này nói rất trịnh trọng. Y muốn nói cho Mặc Uyên biết, đáp án ở Tẩy Ngô Cung ngày ấy, y sẽ chọn Mặc Uyên. Y không cần vị trí trữ quân của Cửu Trọng Thiên, y chỉ muốn cùng Mặc Uyên ở bên nhau.

Mặc Uyên sửng sốt một chút, không thực sự hiểu, nghĩ đến thân phận tiên nhân của Dạ Hoa, trên mặt vẫn dáng vẻ ôn nhu, trong lòng lại đầy bụng sầu tư ─ chẳng lẽ Dạ Hoa cùng ngài ở bên nhau, là cần phải hy sinh cái gì sao?

“Được rồi.” Dạ Hoa thấy Mặc Uyên không nói một câu, liền tiếp tục nói: “Huynh chỉ cần nhớ kỹ những lời này, nếu một ngày nào đó, có người cản trở chúng ta, huynh cứ yên tâm giao lại cho ta.…” huynh quay về Côn Luân Hư, ta liền ngày ngày cùng huynh đọc sách, nghe huynh đánh đàn, cùng huynh uống rượu.

Mặc Uyên bị lời nói của Dạ Hoa chọc cười, nhích thân thể đến gần Dạ Hoa, rồi sau đó đem y ôm vào trong lòng: “Được, ta sẽ cướp ngươi trở về.”

Mặc Uyên cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy Dạ Hoa, thẳng đến Dạ Hoa ở trong lòng ngài đi vào giấc ngủ.

Hơi hơi lui thân mình một chút, Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa, nhịn không được mà trộm hôn xuống trán Dạ Hoa.

Ban ngày, Mặc Uyên dừng con ngựa đang đi lại, đang muốn quay đầu trở về. Ngài đã nghĩ thông suốt, nếu tiên nhân có quan hệ gì với Chiếu Ca, hoặc là, tiên nhân chính là Chiếu Ca…. lẽ ra ngài nên hỏi cho thật rõ ràng!

Lại không ngờ, phía sau đột nhiên ngồi xuống một người, nhiệt độ ấm từ cơ thể người nọ áp sát vào lưng ngài rồi truyền tới lòng ngài.

Người kia giơ tay lấy cương ngựa qua, một tiếng “gia”, con ngựa lại bắt đầu chạy đi.

“Tiên nhân….” Mặc Uyên mở miệng, âm thanh của ngài theo gió bay ra phía sau lọt vào trong tai Dạ Hoa.

“Dạ Hoa! Gọi ta là Dạ Hoa.” Dạ Hoa kề sát vào tai Mặc Uyên ở trước, cẩn thận nói bên tai ngài.

Một khắc kia, từ bên tai truyền đến cảm giác tê dại, cảm giác tê dại đó nhiễu nhịp tim Mặc Uyên từ trước đến nay vẫn luôn vững vàng, giờ đập kịch liệt như trống trận. Lúc này khóe môi Mặc Uyên cong lên, hiện ra nụ cười thỏa mãn.

Không cần, không cần xác định lại y có phải là Liễu Chiếu Ca hay không. Bất luận y là Liễu Chiếu Ca hay là Dạ Hoa, đều luôn ở trên đầu tim của ngài.

“Dạ Hoa.” Mặc Uyên vững vàng thốt ra tên này, khiến phía sau Dạ Hoa trong lòng một trận vui vẻ, liền dùng tay vỗ mạnh vào mông ngựa, để con ngựa chạy nhanh hơn.

Hai người khi vào Tiêu Thuận Thành trời đã về đêm, Mặc Uyên liền xuống ngựa tìm khách điếm thượng hạng. (khách sạn 5 sao)

Đứng trước quầy, chưởng quầy quy củ hỏi: “Khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?”

“Ở trọ. Hai gian thượng phòng.” Mặc Uyên nhàn nhạt trả lời.

Chưởng quầy nở nụ cười càng tươi, gào giọng nói liền muốn hô to “hai gian thượng phòng”, lại bị Dạ Hoa ngăn lại.

Dạ Hoa nhàn nhạt mở miệng: “Một gian thượng phòng.”

“Này….” Ý cười khóe miệng chưởng quầy có chút thu liễm, chớp mắt nhìn qua lại giữa Mặc Uyên và Dạ Hoa, rối rắm nên là nghe theo ai. Đương nhiên, hắn càng hy vọng là nghe theo nhu cầu của vị nam tử lớn tuổi kia.

Dạ Hoa cảm giác được tầm mắt Mặc Uyên nhìn qua, quay đầu cười cười với Mặc Uyên, ánh mắt kiên định: “Một gian thượng phòng.” (hổng mấy hai người mướn hai gian luôn đi, hai người ở một gian gian còn lại hãy để cho con đổ khỉ nghèo là mị ở cho =))))

Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa không biết từ khi nào đã đổi thành một thân bạch y, tóc cũng cột chỉnh chỉnh tề tề, đành thỏa hiệp.

Ừm, tâm tình rất là sung sướng mà thỏa hiệp ─ nếu Dạ Hoa muốn ngủ cùng nhau, vậy thì ngủ cùng nhau thôi.

Mặc Uyên khóe miệng thoáng nhếch lên, cho chưởng quầy kia đang trừng mắt nhìn ngài một đáp án, nói: “Một gian thượng phòng.”

Chưởng quầy tâm tình có chút mất mát nhỏ, nhưng vẫn cười hô to: “Một gian thượng phòng!”

Mặc Uyên chờ chưởng quầy kêu xong, lại nói: “Mang đến chút đồ ăn thanh đạm.”

“Được rồi! Khách quan là ở trong phòng ăn hay là?” Chưởng quầy hỏi tiếp.

“Ở trong phòng ăn.” Dạ Hoa tiếp câu chuyện trả lời, sau đó quay đầu cười với Mặc Uyên.

Một vị tiểu nhị đi đến bên cạnh hai người, nói: “Nhị vị khách quan xin đi theo ta, tiểu nhân dẫn các vị vào trong phòng.”

Mặc Uyên gật đầu với tiểu nhị, rồi sau đó đi theo tiểu nhị lên thang lầu.

Dạ Hoa đang muốn theo sao, nhưng đột nhiên quay đầu lại nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, ta muốn một thùng nước ấm.”

Chưởng quầy đang viết số tiền lên sổ sách, cười nói: “Được rồi!”

Đợi Dạ Hoa đi lên thang lầu, chưởng quầy đột nhiên nghĩ đến, khách quan này không muốn hai thùng nước ấm nữa sao?

Thức ăn thanh đạm cùng nước ấm đều được đưa đến, đợi bọn tiểu nhị đi ra ngoài, Mặc Uyên thấy Dạ Hoa đang ngồi đối diện, cười như một con mèo tinh, nhìn thùng nước ấm chỉ dành cho một người tắm gội kia. (´.')

Lắc đầu cười khẽ, gắp chút rau xanh vào trong chén Dạ Hoa: “Ăn cơm trước.”

Dạ Hoa hoàn hồn, ra vẻ rụt rè cười nhẹ, cầm lấy đôi đũa cũng gấp lên đồ ăn bỏ vào chén Mặc Uyên: “Ừm, ăn cơm thôi.”

Ăn không nói, ngủ không nói. Mặc Uyên và Dạ Hoa cẩn tuân quy củ này, trầm mặc ăn xong cơm chiều.

Dạ Hoa đi đến bên thùng gỗ, sau khi vươn tay thử thử nước ấm xong nhìn về phía Mặc Uyên: “Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi, nếu mệt mỏi, huynh có thể tắm gội một chút, thư hoãn, thư hoãn thân mình.”

Mặc Uyên cười nhẹ đi đến bên thùng gỗ, trong lòng mặc nói: Hôm nay xác thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng có ngươi, sẽ không cảm thấy mệt.

Mặc Uyên cũng đem tay vói vào thùng gỗ, rồi sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn Dạ Hoa, dịu dàng nói: “Cùng nhau sao?”

!! Dạ Hoa vốn định trêu ghẹo Mặc Uyên, nhưng không nghĩ tới Mặc Uyên càn rỡ như thế, y đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

“Khụ….” Dạ Hoa xoay người: “Vừa rồi ăn có chút căng, ta đi cho tiêu thực.”

Mặc Uyên bắt lấy tay Dạ Hoa, trong lòng cười thầm, khi nãy dáng vẻ còn không đợi nổi kia mà, làm sao bây giờ, ngược lại thẹn thùng rồi?

Mặc Uyên chung quy là vẫn theo ý Dạ Hoa: “Về sớm một chút.”

Mặc Uyên nghĩ đến chuyện lúc nãy mãn nhãn mang theo ý cười, nhìn ở Dạ Hoa an ổn ngủ trong lòng mình, từ từ nhắm mắt lại, cũng tiến vào mộng đẹp.

Trong Lăng Tiêu bảo điện, Thiên Quân nhìn bình ngọc màu đỏ nát bét dưới đất, nhịn không được xoa xoa mày. Bình ngọc này chứa đựng hồn phách, một cái bình chỉ có thể chứa đựng một hồn. Bởi vì hồn hủy bình vỡ, bình vỡ hồn hủy.

Tình huống hiện giờ, sợ là Tố Cẩm đã hồn phi phách tán.

“Thị vệ ở ngoài Tẩy Ngô Cung tới rồi sao?” Thiên Quân xoa mi hỏi.

“Vâng.” một thị vệ quỳ một gối ở phía dưới đáp.

“Thái tử điện hạ còn ở Tẩy Ngô Cung không?” giọng nói Thiên Quân vững vàng hỏi.

Thị vệ cung kính trả lời: “Hồi bẩm Thiên Quân, mấy ngày trước Linh Bảo Thiên Tôn tới Tẩy Ngô Cung, sau khi biết phượng hoàng ở Côn Luân Hư ma tính chưa trừ có dị động, điện hạ liền theo Linh Bảo Thiên Tôn đi tới Côn Luân Hư rồi.”

“Rầm!” Thiên Quân đập mạnh xuống án kỉ, giọng nói chứa đầy tức giận: “Lúc đó vì sao không bẩm báo?”

“Cái này….” thân mình thị vệ cong càng thấp, không biết nên nói cái gì. Hắn cho rằng Thái tử điện hạ đi Côn Luân Hư, là vì công sự.

“Ngươi đi đến Ti Pháp Thần lãnh phạt đi.” Thiên Quân xoa mày phiền chán nói.

“Vâng.” thị vệ lĩnh mệnh xong, an tĩnh lui ra.

Thiên Quân dừng tay xoa mày lại, lấy một cái bình bằng bạch ngọc trên án kỉ ra một viên đan dược, khe khẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.