Vô Vọng Hải nằm ở tầng thứ ba mươi sáu của Thiên cung, là nơi an táng tiên thể của Thiên tộc. Đây là không gian do Mẫu Thần tạo ra, tiên thể tại đây, vĩnh viễn không tiêu tán. Nơi đây đặt các vị thượng thần thời kỳ Hỗn Độn, cùng những tộc nhân vì Thiên tộc mà hy sinh, tiên thể của họ đặt ở đây, nhận được vạn người kính ngưỡng.
"Thái tử điện hạ." Tiểu tiên quân trông coi Vô Vọng Hải ôm quyền hành lễ.
Dạ Hoa gật đầu, bước chân trầm ổn đi vào Vô Vọng Hải. Vì bày tỏ sự tôn trọng đối với các Đại thần, ở Vô Vọng Hải không được dùng thuật phi hành (bay) hoặc là thuấn di (thuật dịch chuyển), cho dù là Đông Hoa Đế Quân đến đây cũng phải thành thành thật thật mà bước vào.
Băng qua cây cầu gỗ dài, Dạ Hoa đứng trước Huyền Băng quan của Mặc Uyên. Bốn cột rồng cuộn tròn nâng đỡ Huyền Băng quan, uy nghiêm túc mục. Dạ Hoa giơ tay tháo xuống trâm Linh Tố trên phát quan bạch ngọc, lập tức một mái tóc đen dài xõa xuống.
"Trâm Linh Tố này từ khi bản thân được sinh ra chưa bao giờ rời khỏi, năm đó Thượng Thần dùng nguyên thần tế Đông Hoàng chuông phong ấn Kình Thương, hiện giờ Tứ Hải Bát Hoang tuy có phân tranh nhỏ, nhưng cũng không cần đến Thần Khí như vậy..."
Dạ Hoa biết mình đang nói những điều vô nghĩa, chỉ là trong lòng y do dự... Bỏ đi, Dạ Hoa y từ khi nào mà rụt rè như vậy? Thu hồi trâm Linh Tố, Dạ Hoa hai tay gập vào nhau, cúi đầu trước Huyền Băng quan của Mặc Uyên: "Mặc Uyên thượng thần, mạo phạm rồi."
Dạ Hoa phi thân lên, thi pháp vào Huyền Băng quan... từ từ mở nắp Huyền Băng quan ra.
Khi nắp Huyền Băng quan được mở, một khuôn mặt giống hệt Dạ Hoa hiện ra, chỉ là trên gương mặt này có râu, so với diện mạo thiếu niên lang của Dạ Hoa thì càng hiện rõ vẻ ổn trọng.
Dạ Hoa ngồi xuống bên cạnh Huyền Băng quan, mái tóc dài vô ý rơi vương vãi một chút vào trong quan. Nhưng dù nỗi lòng Dạ Hoa không yên cũng chẳng để ý tới, chỉ mở to hai mắt ngơ ngác nhìn tiên thể của Mặc Uyên.
Một khuôn mặt giống hệt mình, nhưng y lại không có bất cứ ký ức gì về Mặc Uyên... Y có thể chắc chắn rằng, bản thân chưa bao giờ biết Mặc Uyên, chỉ là nỗi đau âm ỉ từ đáy lòng khiến y cảm thấy như thể không phải vậy.
Càng suy nghĩ, ngực càng đau. Dạ Hoa lùi về phía sau một bước, nhịn không được dùng tay siết chặt vạt áo trên ngực.
Đợi cơn đau hơi giảm bớt, Dạ Hoa giơ tay ra, chầm chậm khép lại nắp Huyền Băng quan. Nhìn khuôn mặt Mặc Uyên dần dần biến mất, trong lòng Dạ Hoa càng thêm kiên định... Y nhất định, phải tìm được đáp án!
Sau khi rời Vô Vọng Hải, Dạ Hoa bước chân không ngừng chạy tới phủ đệ của Linh Bảo Thiên Tôn.
Linh Bảo Thiên Tôn vừa mới về phủ đệ của mình, còn chưa bước vào đại môn (cửa chính) thì thấy đằng trước Dạ Hoa một thân huyền y bay tới, liền đứng tại chỗ chờ. Đợi sau khi Dạ Hoa đứng trước mặt lão, Linh Bảo Thiên Tôn cúi người thi lễ: "Điện hạ."
Dạ Hoa giơ tay ngăn cản Linh Bảo Thiên Tôn: "Sư huynh không cần đa lễ, Dạ Hoa hôm nay đến đây, là có một chuyện muốn nhờ."
Linh Bảo Thiên Tôn cùng Dạ Hoa đi về phủ, mặt đầy thân thiện tươi cười: "Nếu điện hạ gọi ta một tiếng sư huynh, cũng không cần phải nói câu 'nhờ' này, nếu có thể giúp được gì, thì nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Dạ Hoa tuy trên mặt vẫn bình tĩnh, bước chân trầm ổn, nhưng chỉ có y mới hiểu, trong lòng mình căng thẳng bao nhiêu. Vì thế nghe Linh Bảo Thiên Tôn nói vậy, liền lập tức dừng bước lại: "Dạ Hoa đa tạ sư huynh trước. Dạ Hoa muốn biết, có pháp khí gì, có thể nhìn thấy ký ức tiên thể không có nguyên thần lúc sinh thời không?"
"Ồ?" Linh Bảo Thiên Tôn vuốt chòm râu mình, suy nghĩ trong chốc lát, nói: " Ta quả thật có loại pháp khí này."
"Thật sao?" Dạ Hoa vui mừng ra mặt, ngay sau đó chắp tay thi lễ: "Vậy mong sư huynh ban tặng bảo vật."
"Đi theo ta." Linh Bảo Thiên Tôn dẫn Dạ Hoa đến thiên điện nơi cất giữ bảo vật của mình, vừa đi vừa thở dài: "Nếu nói về luyện chế pháp khí, ngày xưa Mặc Uyên thượng thần là lợi hại nhất. Ngài luyện chế Đông Hoàng chuông, cũng chính ngài hồn tiêu cùng."
Linh Bảo Thiên Tôn giương mắt nhìn trâm Linh Tố trên đầu Dạ Hoa, nói: "Tuy điện hạ chưa từng sử dụng qua trâm Linh Tố, nhưng năm đó trâm Linh Tố quay quanh bên người điện hạ, thế mà làm Thiên Quân bó tay không có biện pháp, nhất định cũng là vật bất phàm."
Linh Bảo Thiên Tôn mở cửa Trắc Điện ra: "Ta sau khi phi thăng liền trầm mê với chế tác pháp khí, nhưng không thể tạo ra vật thần kì như Mặc Uyên thượng thần, cũng chỉ có thể tạo ra vài món đồ chơi tùy ý mà thôi."
"Sư huynh khiêm tốn rồi, quạt Phá Vân cũng không phải là thứ có thể coi thường." Nhịn xuống căng thẳng trong lòng, theo Linh Bảo Thiên Tôn chậm rãi đi vào trong điện.
"Ha ha ha, quạt Phá Vân? Cây quạt này, là pháp khí duy nhất ta luyện chế ra có lực sát thương. Nhưng cũng may hôm nay người không yêu cầu ta đưa quạt Phá Vân, ta mới từ rừng đào mười dặm của Chiết Nhan thượng thần trở về, mà quạt Phá Vân đã đưa cho Bạch Thiển thượng tiên người vừa kế nhiệm Nữ Quân."
Linh Bảo Thiên Tôn tìm từ trong đống bảo bối ra một hạt châu thủy tinh trong suốt giao cho Dạ Hoa: "Là nó, nó có thể phản chiếu ký ức của tiên thể trước khi chết."
Dạ Hoa nhận lấy hạt châu, cảm tạ Linh Bảo Thiên Tôn một lần nữa: "Đa tạ sư huynh."
Dạ Hoa chần chừ một chốc, nhưng vẫn hỏi Linh Bảo Thiên Tôn: "Dạ Hoa còn có một chuyện muốn hỏi sư huynh."
"Chuyện gì?"
"Sư huynh có biết, Mặc Uyên thượng thần còn có thể trở về hay không?" Bọn họ đều nói Mặc Uyên dùng nguyên thần tế Đông Hoàng chuông, hồn phi phách tán, nhưng mà ngài lại giao phó Nhị hoàng tử Tây Hải nói cho mình....
Dạ Hoa nhìn chằm chằm Linh Bảo Thiên Tôn, đợi lão trả lời.
Linh Bảo Thiên Tôn sửng sốt, nhớ tới ngày xưa chiến thần Mặc Uyên uy danh hiển hách, trong lòng vô cùng thương tiếc, llắc đầu nói: "Dùng nguyên thần của mình tế Đông Hoàng chuông, nguyên thần đã tiêu tán trong Tứ Hải Bát Hoang, làm sao có thể trở về?"
"Vậy sao...." Cảm xúc vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu dao động vì câu nói 'làm sao có thể trở về' này.
Dạ Hoa hít một hơi thật sâu để giảm bớt nặng nề trong ngực, nói cáo từ với Linh Bảo Thiên Tôn: "Dạ Hoa còn có chuyện cần xử lý, cáo từ trước."
"Cung tiễn điện hạ."
Đợi Dạ Hoa đi ra cửa điện, Linh Bảo Thiên Tôn mới bỗng nhiên nhớ tới Chiết Nhan, vội vàng hô lên với Dạ Hoa: "Điện hạ, chuyện của Mặc Uyên thượng thần, nếu lòng còn nghi ngờ, có thể đến rừng đào mười dặm tìm Chiết Nhan Thượng Thần."
Dạ Hoa đứng ở cửa nghe vậy, xoay người đa tạ Linh Bảo Thiên Tôn: "Dạ Hoa biết rồi."