Thiên cung, dưới Tru Tiên Đài, bên Tam Sinh Thạch, Dạ Hoa mặc một thân huyền y lẳng lặng đứng thẳng ở đó, thần sắc đạm mạc nhưng trong lại có một tia kiên quyết.
Thiên Quân mặc bạch y chậm rãi đi đến, đến phía sau Dạ Hoa thì dừng lại: “Ngươi mời bổn quân tới đây để làm cái gì?”
Dạ Hoa từ từ xoay người lại, rũ mắt chắp tay nói: “Dạ Hoa không làm nhục sứ mệnh, đã hoàn thành công việc mà Thiên Quân giao phó.”
Dạ Hoa yên lặng mở đôi tay ra, trong tay biến ra một quyển trục màu trắng, nói: “Đây là hiệp định của ma hoàng tân nhiệm của Ma tộc cùng thần ký xuống.”
Thiên Quân nhìn Dạ Hoa, tôn tử ưu tú duy nhất của mình, chỉ có ngắn ngủn mười mấy ngày, đã cầm trong tay thư hiệp định Ma tộc đến phục mệnh rồi, cái này làm cho ông ta đã nhiều ngày vì chuyện Mặc Uyên mà cảm thấy nỗi lòng bất an, rốt cuộc cũng bình phục lại một ít.
Thiên Quân cười vươn tay, rồi sau đó quyển trục màu trắng từ tay Dạ Hoa tự động bay đến trong tay Thiên Quân. Thiên Quân chậm rãi mở quyển trục ra tinh tế duyệt xem một phen, trên mặt tươi cười có chút thu liễm: “Tân nhiệm ma hoàng là Nhị hoàng tử?”
Dạ Hoa trả lời bình tĩnh: “Đúng vậy.”
“Ngươi cũng biết, Nhị hoàng tử Ma tộc thực lực bất phàm, không khống chế được!” giọng nói Thiên Quân có chút kích động. (ai ông cũng muốn khống chế à có giới hạn thôi)
Dạ Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là lần này nói ra, chọc thẳng vào ngực Thiên Quân: “Dạ Hoa chỉ là muốn dùng phương pháp nhanh nhất để giải quyết việc này, rồi sau đó về Côn Luân Hư, chờ Mặc Uyên.”
Thiên Quân hít hà một hơi, trợn to hai mắt: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Đây là lần đầu tiên, Dạ Hoa nói trắng ra với Thiên Quân về tình cảm y cùng Mặc Uyên, trong nháy mắt làm Thiên Quân phản ứng không kịp.
Mà Dạ Hoa vẫn không để ý tới Thiên Quân khiếp sợ, bình tĩnh tiếp tục nói: “Cho nên Dạ Hoa hợp tác cùng Ma tộc Đại hoàng tử, chỉ dùng mười mấy ngày thì đã giải quyết việc của Ma tộc. Chỉ là Dạ Hoa không ngờ, vẫn là quá chậm.… Thiên Quân cũng biết, chuyện Mặc Uyên chưa về không?” Dạ Hoa đôi mắt nhìn thẳng Thiên Quân, bắt đầu trở nên hùng hổ doạ người.
Thiên Quân lùi lại nửa bước, nhìn ánh mắt Dạ Hoa trở nên sắc bén, nhất thời không biết mở miệng như nào.
Dạ Hoa lại không cho Thiên Quân thời gian thở dốc: “Dạ Hoa biết Thiên Quân hết lòng bồi dưỡng bồi tài cho thần, cũng đối với thần rất kỳ vọng.… Chỉ là Dạ Hoa, nhất định phải làm Thiên Quân thất vọng rồi.”
“Phịch!” Tiếng đầu gối chạm đất khiến Thiên Quân đại não phát đau, nhưng giờ phút này ông ra một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Hoa quỳ trên mặt đất, nặng nề mà dập đầu lạy ba cái với ông ta.
Dạ Hoa đập đầu ba cái xong, liền dựng thẳng nửa người trên, quỳ trên mặt đất gằn từng chữ: “Dạ Hoa tự biết không có cách nào đảm đương nổi trọng trách cai quản Tứ Hải Bát Hoang nữa, hôm nay, cầu xin phế bỏ chức Thái Tử này.”
Thiên Quân lúc này mới bừng tỉnh, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không chuẩn! Ngươi là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thiên Quân, sao có thể không cách nào gánh vác trọng trách này? Bổn quân không chuẩn! Không chuẩn!!”
Thiên Quân kêu gào xong, lại thấy bóng dáng Dạ Hoa trước mắt đã biến mất. Dư quang Thiên Quân thoáng nhìn Tru Tiên Đài tựa hồ như có người, trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người, quả nhiên thấy Dạ Hoa một thân huyền y đứng ở nơi đó.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Dạ Hoa! Trở về!” Thiên Quân hoảng sợ kêu to.
Dạ Hoa đối với tiếng kêu to của Thiên Quân chỉ làm như không nghe thấy, chậm rãi nâng lên tay trái, nhìn vào cổ tay trái: Mặc Uyên, ngày ấy Ma giới gặp nạn, thuật pháp huynh hạ trong ta đã nổi lên phản ứng…. thuật pháp này cùng nguyên thần huynh tương liên, ta lúc này đây, thử đánh cuộc một phen….
“Phụttttt.”
Trong ảo cảnh, Mặc Uyên đột nhiên ngực quặn đau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Mặc Uyên!” Dạ Hoa bạch y gắt gao đỡ lấy Mặc Uyên thiếu chút nữa quỳ xuống đất, thần sắc đầy nôn nóng: “Ngươi làm sao vậy?”
Mặc Uyên nhắm hai mắt nhíu mày, chịu đựng cơn đau đớn thấu tim, trong miệng vô ý thức nói: “Nguy hiểm, Dạ Hoa có nguy hiểm….”
“Ta như thế nào sẽ có nguy hiểm chứ?” Dạ Hoa bạch y vẻ mặt khó hiểu.
Dạ Hoa bạch y vừa dứt lời, Mặc Uyên đột nhiên mở hai mắt, mắt nhìn phía trước: “Ngươi, không phải Dạ Hoa.”
Lời này vừa ra, Mặc Uyên liền vươn tay phải vung lên đỉnh đầu Dạ Hoa bạch y. Ngay sau đó, Dạ Hoa bạch y hóa thành tơ liễu trắng, phiêu tán trong không trung, nơi điểm trắng bay đi, rừng núi nhỏ an nhàn dần dần biến mất, cuối cùng, toàn bộ không gian chỉ còn lại một mảnh màu trắng.
“Dạ Hoa.” Mặc Uyên nhíu mày niệm tên Dạ Hoa. Ngài nhớ ra rồi, nhớ ra ngài là chiến thần Mặc Uyên. Nhưng trong nháy mắt nhớ ra kia, ngài chỉ có vô số sợ hãi. Bởi vì, sau khi hạ thuật pháp lên người Dạ Hoa, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cơn đau đớn lợi hại như vậy, nó đã giải đáp một điều rằng ─ Dạ Hoa hiện tại rất nguy hiểm.
Mặc Uyên nhìn cảnh tượng trắng xóa bốn phía, chẳng qua trong chốc lát, ngài liền biết bản thân đã trúng Khóa hồn chú.
“Kẻ nào dám dùng Khóa hồn chú.” Mặc Uyên giơ tay phải ra, chỉ thấy một luồng kiếm ý ngưng tụ thành dáng vẻ của Hiên Viên Kiếm.
Mặc Uyên cầm trong tay Hiên Viên Kiếm, sắc mặt lãnh túc, cả người khí áp hàng đến cực thấp, ngài là lần đầu tiên, có ý muốn giết chóc.