Trước bậc thang bạch ngọc dẫn lên Tam Sinh Thạch, Phượng Cửu người mặc hồng y bước từng bước một lên trên. Nhìn kỹ, cô thế nhưng đã là cảnh giới thượng thần.
Từ khi Dạ Hoa nhảy xuống Tru Tiên Đài hôn mê bất tỉnh đến nay đã qua 700 năm, 700 năm này, đại sự duy nhất phát sinh, đó là Thanh Khâu Bạch Thiển và Phượng Cửu đều phi thăng thượng thần cùng một ngày. Từ đây, địa vị của Thanh Khâu trong Tứ Hải Bát Hoang đã vượt hẳn Thiên tộc.
Một ngày kia, Phượng Cửu từ trong miệng Tư Mệnh biết được, đế quân sở dĩ không thể cùng mình ở bên nhau, là bởi vì trên Tam Sinh Thạch không có tên của đế quân.
Trong khoảnh khắc Phượng Cửu biết được đế quân cũng có tình cảm với mình, lại bởi vì Tam Sinh Thạch mà nhất định phải chặt đứt tình duyên kia, cô quả thực muốn điên rồi. Vì thế liền không quan tâm chạy đến trước Tam Sinh Thạch, muốn phá hủy kết giới, sau đó một lần nữa khắc tên đế quân lên Tam Sinh Thạch.
Thế nhưng kết giới của Tam Sinh Thạch Phượng Cửu chỉ mới ở cảnh giới thần nữ làm sao có thể phá hủy? Lúc đế quân đuổi tới, Phượng Cửu đã cắt đi năm đuôi….
Đế quân vốn định mang Phượng Cửu rời đi, nhưng Phượng Cửu không muốn, rơi vào đường cùng, đế quân đành phải trợ giúp Phượng Cửu phá kết giới Tam Sinh Thạch.
Không ngờ rằng, khoảnh khắc kết giới bị phá hủy, lôi kiếp của Phượng Cửu cũng đến. Không chỉ có như thế, Bạch Thiển đang uống rượu ở rừng đào, trên đỉnh đầu mây sét cũng hội.
Bạch Thiển đã là thượng tiên mười mấy vạn năm, phi thăng thượng thần chẳng qua chỉ còn là chuyện một bước nữa, nhưng Phượng Cửu thì không như vậy. Cô pháp lực thấp kém, lôi kiếp phi thăng thượng thần, tùy tiện một cái cũng có thể lấy mạng cô.
Nhìn thiên lôi không ngừng tụ lại, đế quân biết, đây là Thiên Đạo trừng phạt Phượng Cửu… ôm chặt Phượng Cửu đã hôn mê vào trong ngực, đế quân khóe mắt lặng yên chảy xuống một giọt nước mắt.
Cuối cùng, đế quân tiêu hao chín phần tu vi giúp Phượng Cửu vượt qua lôi kiếp. Khoảnh khắc mây sét tan đi, nắng ấm một lần nữa xuất hiện, quanh thân Phượng Cửu hồng y bao phủ một tầng tiên khí mỏng manh màu trắng, ở trong mắt đế quân, là đẹp vô cùng.
Đế quân run rẩy vươn tay vuốt ve hoa phượng vĩ giữa trán Phượng Cửu, vốn chỉ có hình hoa phượng vĩ màu đỏ, hiện giờ lóe ánh vàng như ẩn như hiện, càng thêm cao quý mê người…
“Đế quân!” Tư Mệnh vội vàng chạy tới, lo lắng mà nhìn Phượng Cửu hôn mê: “Tiểu điện hạ đây là thành công phi thăng thượng thần?”
Đế quân đem Phượng Cửu giao cho Tư Mệnh, sắc môi có chút trắng bệch nói: “Cô ấy mạnh mẽ độ kiếp, sợ là phải ngủ rất lâu, ngươi đưa cô ấy về Thanh Khâu đi.”
“Dạ. Vậy còn đế quân ngài?” Tư Mệnh lo lắng mà nhìn đế quân sắc mặt tái nhợt.
“Bổn quân muốn bế quan thật lâu, nếu không có đại sự, không cần tới tìm ta.” Đế quân nói xong, nhìn thoáng qua Phượng Cửu trong lòng Tư Mệnh lần cuối, liền rời đi.
Tư Mệnh cung kính mà đáp lời với hư không: “Dạ.”
Hai trăm năm trước Phượng Cửu đã tỉnh. Suốt hai trăm năm qua, cô dùng vô số biện pháp khắc tên đế quân lên Tam Sinh Thạch một lần nữa, thậm chí còn tự tay cắt thêm một cái đuôi của mình, nhưng vẫn chưa thể khắc tên đế quân lên Tam Sinh Thạch…
Nhìn hai chữ “Phượng Cửu” không ngừng đong đưa trên Tam Sinh Thạch, Phượng Cửu chậm rãi vươn tay, bình tĩnh xóa đi hai chữ này.
Đế quân, Phượng Cửu trong lòng đã có đế quân, sao có thể cùng người khác cộng lịch Tình Kiếp nữa….
Dạ Hoa vẫn ở trong ảo cảnh, ngày ngày đi theo bên người Mặc Uyên, nhìn ngài đầy cõi lòng chờ mong Kim Liên thức tỉnh; nhìn Kim Liên lẳng lặng mà đứng yên bên cạnh Mặc Uyên, không ngừng cùng Mặc Uyên trò chuyện, tuy rằng Mặc Uyên chưa bao giờ đáp lại.
“Mặc Uyên!” Một tiếng cuối cùng của Kim Liên còn chưa gọi xong, bóng người kim sắc đã biến mất trong Côn Luân Hư.
Mà Dạ Hoa chỉ yên lặng đứng thẳng bên giường đá, trong lòng vô bi vô hỉ. (không buồn không vui)
Dạ Hoa chậm rãi vươn tay, cẩn thận vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của Mặc Uyên, vuốt ve chòm râu có chút thô ráp của ngài, nhẹ nhàng, ôn nhu mà gọi một tiếng: “Mặc Uyên….”
Thế nhân đều biết huynh nuôi dưỡng một đóa sen vàng mười mấy vạn năm, nhưng ai lại biết, Kim Liên cũng đang chờ khoảnh khắc cùng huynh gặp nhau kia. Cũng đợi mười mấy vạn năm.
Đóa sen vàng mà huynh nuôi dưỡng đó, từ lúc y có ý thức, điều đầu tiên biết đến, đó là huynh; lúc y có thể hóa thành hư ảnh, thứ đầu tiên chạm vào, đó là huynh; y còn nghĩ, nếu một ngày có thể hóa ra hình người, thì người đầu tiên nhìn thấy y, nhất định phải là huynh…
Y muốn ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh huynh, nghe huynh đánh đàn, giúp huynh châm trà, theo huynh ủ rượu, cùng huynh đọc sách…
Trong mắt Dạ Hoa bất giác chảy xuống một giọt nước mắt, rơi lên mặt Mặc Uyên trên giường đá, không ngờ lại nhỏ ra sóng gợn tinh tế. Dạ Hoa sửng sốt, bỗng thấy mọi thứ chung quanh đều biến thành nước.
Mở bừng mắt, đập vào mắt Dạ Hoa là một vùng nước xanh biếc, dược liệu và đóa hoa bồng bềnh trên mặt nước, còn có sương mù nhè nhẹ. Mà y, thân mình đang dựa vào một khối thân thể ấm áp, cũng trần trụi như mình.
“Mặc Uyên….” Dạ Hoa suy yếu dựa vào người Mặc Uyên, nhẹ giọng gọi.
Thân thể Mặc Uyên tựa hồ chấn động một chút, sau đó ôn nhu nói: “Đệ tỉnh rồi.” Trong âm thanh có một tia vui sướng cực lực đè nén.
Dạ Hoa nở nụ cười nhạt, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Mặc Uyên rốt cuộc nhịn không được, thân mình chìm sâu hơn vào trong nước, rồi sau đó cùng Dạ Hoa mặt đối mặt, đôi tay nâng mặt Dạ Hoa cẩn thật vuốt ve, ánh mắt nhìn Dạ Hoa ngậm ánh nước.
Mặc Uyên đột nhiên hôn lên môi Dạ Hoa, ở trên môi Dạ Hoa kịch liệt mà mút, rồi sau đó vươn đầu lưỡi tiến vào, cuốn lấy lưỡi Dạ Hoa dây dưa.
Dạ Hoa lần đầu tiên cùng Mặc Uyên hôn sâu kịch liệt như thế, tưởng như sắp bị Mặc Uyên ăn luôn. Nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, Dạ Hoa vươn tay ôm vai Mặc Uyên, nỗ lực mà đáp lại Mặc Uyên.