Mạc Thượng Tang

Chương 20: Chương 20




10008784687c23c327

(Hình minh họa =.=|||)

℘ Đệ thập cửu chương ℘

..::οΟο::..

“Trở về đi”. Hắc y nam tử vòng hai tay gắt gao ôm thiếu niên vào trong ngực, thanh âm trầm khàn tà mị làm rung động lòng người.

“Ân…” Được nam nhân ôm chặt trong lòng, thiếu niên nhẹ nhàng cúi đầu đáp ứng.

Tuẫn Thiên cốc — cấm địa thần bí nhất trong giang hồ. Cốc chủ Thiên Cơ Tử — Mạc Nghịch Thiên, tính tình quái gở, vô tâm, lãnh ngạo, nhưng trên người lại có một thân y thuật có thể làm người sắp chết cải tử hồi sinh, không những vậy còn có thể đoán trước thiên cơ, biết trước vận mệnh của tất cả mọi người trong thiên hạ. Bởi vậy, cho dù bản thân Mạc Nghịch Thiên không muốn đến mức nào, thế nhưng người đến cầu y, vấn quẻ vẫn nối liền không dứt, vô cùng có hình tượng ruồi bu kiến đậu.

Mà từ sau ‘sự kiện Phi Long Bảo’ nửa tháng trước, việc Vấn Bặc Y Tiên Mạc Phi Ly là nhi tử của Mạc Nghịch Thiên đã bị truyền đi khắp đại nam giang bắc, từ đó về sau, người trong thiên hạ bất kể là bệnh nặng hay bệnh nhẹ đều chạy đến Tuẫn Thiên cốc cầu y.

Kết quả là —

~ Trong Tuẫn Thiên cốc ~

Khí trời vô cùng trong xanh, bầu trời không một gợn mây, hương hoa tỏa khắp nơi, khiến cho thể xác và tinh thần người người đều vô cùng thư sướng.

Chỉ ngoại trừ…Khuôn mặt đen kịt có thể sánh ngang với than chì của cốc chủ đại nhân.

“Phụ thân, người không thoải mái sao? Nếu khó chịu thì mau đi uống thuốc đi a. Trong cốc cái khác có thể không có, chứ thảo dược thì tuyệt đối không thiếu”. Mạc Phi Ly hời hợt nói, không để ý tới vẻ mặt đen thui của hắn, lười biếng ngồi dựa trên ghế tre, vô cùng nhàn nhã vì người bệnh thứ hai trăm lẻ chín của ngày hôm nay xem bệnh.

“Thần y…”

“Ly nhi!” Thanh âm Mạc Nghịch Thiên vô cùng nguy hiểm, lộ ra nồng đậm cảnh cáo, rốt cuộc cũng có xu hướng biến thành khối băng vạn năm bất biến, sắc mặt đen đến nổi có thể nhỏ ra mực.

“Ân ~”. Mạc Phi Ly không sợ chết nhàn nhạt đáp lại một tiếng, đã vậy trên mặt còn biểu lộ rất rõ ràng dáng vẻ đang cười trộm.

“Thần y…”

“Ngươi…!” Hít sâu một hơi, Mạc Nghịch Thiên cố gắng không làm cho mình bị tức điên lên, bằng không hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nhưng, chết tiệt, vì sao y luôn có thể làm cho hắn tức giận chứ? Rõ ràng từ trước tới nay tâm tình của hắn rất khó biểu lộ ra ngoài a.

“Ân?!” Vẫn lười biếng nằm dựa trên ghế tre, một bên rảnh rỗi uống một ngụm trà, một bên chậm rãi vì bệnh nhân châm cứu.

“Thần, thần y…”

“Rốt cuộc người khó chịu chuyện gì? Không phải ta đã quay về cùng với người rồi sao?” Tuy rằng trên mặt vẫn mang dáng vẻ tươi cười ‘như mộc xuân phong*’, nhưng có thể thấy rõ trên đó còn mang theo một tia buồn bực, khiến cho người khác nhìn vào liền biết ngay, ‘tâm tình của người này đang phi thường không tốt, tuyệt đối không thể trêu vào’.

“Thần, thần y, ta, ta muốn nói…nói, hình như ngài châm kim sai chỗ rồi…kim châm ở trên chân của ta. Thật, thật sự là đau quá a!!!!!” Đáng thương cho vị bệnh nhân thứ hai trăm lẻ chín đang được châm cứu, vinh hạnh trở thành nạn nhân thứ một trăm tám mươi hoa hoa lệ lệ ngã xuống.

“Ai, nhanh như vậy đã chịu không được. Người trước đó so với hắn còn lợi hại hơn a, nhịn đúng nửa canh giờ mới bất tỉnh”. Nói xong cũng không quên thông báo một tiếng cho người đã không chịu nổi mà ngã xuống: “Yên tâm đi, bệnh của ngươi đã khỏi hoàn toàn rồi”. Trên mặt còn mang theo nụ cười gian tà như ác ma.

“Ly nhi, đây đã là người thứ hai trăm lẻ chín”. Nam nhân mặt than đứng ở một bên, không kiên nhẫn nhìn về phía thân nhi tử của mình.

“Ân ~ dùng bọn họ để luyện tay nghề một chút cũng không có gì quá đáng đi? Dù sao đi nữa cũng không phải không trị a”. Mạc Phi Ly chu miệng oán trách, trên mặt lộ ra một tia đỏ ửng vô cùng khả nghi, trừng mắt nhìn nam nhân.

“Phiền phức”. Nhíu mày một cái, sau đó lập tức khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh vô ba.

“Vì vậy người phải giúp ta nha”. Mạc Phi Ly nháy mắt mấy cái, làm ra bộ dáng vô cùng khả ái, thanh âm nũng nịu ai oán.

“…” Cúi đầu chặn lại đôi môi đỏ tươi ướt át, nhìn tiểu mỹ nhân phía dưới không những không giãy dụa mà còn lộ ra biểu tình mê ly hưởng thụ, con ngươi luôn lạnh như băng của Mạc Nghịch Thiên dần dần tan chảy thành nhu tình.

“Thiếu chủ, có người tìm ngài”. Dược Ẩn một thân hắc y như u linh xuất hiện bên ngoài gian trúc lâu của đôi phụ tử đang hôn nhau say đắm.

“Ngô ngô…Hô…” Có người đến…

Thấy người phía dưới sắp không thở nổi, lúc này mới hài lòng buông tha cho y. Hai tay còn cố ý vuốt ve lên đôi môi sưng đỏ khêu gợi, ánh mắt lúc nhìn về phía Dược Ẩn đã khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có, ra hiệu cho hắn rời khỏi.

“Thuộc hạ xin phép cáo lui”. Tiếp nhận được ánh mắt của chủ nhân, Dược Ẩn thức thời ly khai. Đối với hắn mà nói, hành vi quá mức thân mật của đôi phụ tử này cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Tuy rằng bình thường hắn cũng nghe thấy người trong cốc bàn luận về vấn đề này, bất quá từ trước tới nay Tuẫn Thiên cốc luôn không màng thế tục, hiển nhiên cũng sẽ không có người chú ý đến lý lẽ, luân thường đạo đức.

“Lần sau nhớ kỹ phải tìm một chỗ không người”. Mạc Phi Ly hung hắn trợn mắt liếc nhìn nam nhân, rõ ràng là trộm hương** vậy mà người này lại coi nó như chuyện hiển nhiên.

Mạc Nghịch Thiên vẫn bất động thanh sắc, không để ý đến bộ dáng tức giận của Mạc Phi Ly, thong thả thưởng thức cảnh vật ở phía xa. Bất quá có thể nhìn ra, tâm tình lúc này của hắn phá lệ vô cùng tốt.

> Hết đệ thập cửu chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.