Mặc một chiếc đầm rộng đơn giản, thoải mái. Châu Lạc Thanh từng bước, từng bước đi dạo dưới trời đã sẫm một màu đen, chỉ có những ánh đèn thưa thớt soi rọi từng bước chân, những cơn gió nhè nhẹ mát mẻ làm lòng cô có chút dễ chịu.
Nhìn những chiếc xe, con người vội vả lướt qua nhau làm cô nhớ đến Hoàng Thiệu Viễn. Bao nhiêu năm tình cảm của cô vẫn còn đó, nhiều lúc nhìn những cặp đôi trai gái nắm tay hẹn hò làm cô có cảm giác thèm yêu, thèm được người yêu chăm sóc. Nhưng hình bóng của anh trong tim cô quá lớn, cô không thể xóa nhòa cũng không thể thoát ra cuộc sống cô đơn.
- Châu tiểu thư, xin chào.
Chiếc xe thể thao dừng trước chân cô, người bước ra là một thiếu gia có tiếng tại thành phố S, Hà Chính Thần, năm nay anh đã 27 tuổi, là tổng giám đốc của Hà Thị.
- Anh là...?
Châu Lạc Thanh nhíu mày nhìn Hà Chính Thần, nhìn có vẻ như đã gặp ở đâu nhưng cô không nhớ ra là ai. Cô cũng không thường xuyên đọc tạp chí kinh tế, cũng không sống tại thành phố S.
- Tôi là Hà Chính Thần, em trai của Mộ Duật Hành. Chúng ta gặp nhau ở hôn lễ anh ấy.
Hà Chính Thần thong thả đút hai tay vào túi quần âu nhìn rất ư là phong lưu lãng tử, giọng nói trầm ấm pha nhẹ chút dịu dàng.
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Tôi muốn cô về tập đoàn tôi làm việc, chức vụ gì? Lương bao nhiêu tôi đều đồng ý.
Câu nói nữa đùa nữa thật. Châu Lạc Thanh nhướn mày, khé môi cong lên nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt có phần gì đó tự hào về bản thân.
- Vậy à, nếu tôi muốn làm tổng giám đốc hay chủ tịch gì đó thì sao?
- Ha...tôi đồng ý đấy! Nhưng là... phu nhân.
Hà Chính Thần cười rộ, khuôn mặt điển trai thu hút dưới khung cảnh mờ nhạt, nhưng đối với Lạc Thanh thì như vậy cũng chẳng làm lung lay được cô. Thật ra, Hà Chính Thần đã gặp cô từ rất lâu, trước khi cô kết hôn, nhưng hôm ở buổi tiệc anh mới chính thức có ấn tượng về cô.
Anh thu hút bởi khí chất sang trọng, nhẹ nhàng và ánh mắt có phần gì đó nguy hiểm của cô. Là một người đàn ông, anh thích chinh phục những mẫu người như vậy. Anh không ngại cô từng ly hôn, vì với anh đều đó không quan trọng. Chẳng lẽ một người nữ từng ly hôn không được yêu thương và hạnh phúc?
Châu Lạc Thanh ngửi được mùi nguy hiểm từ người đàn ông đang đứng đối diện, liền nhanh nhẹn từ chối, cô không muốn dây dưa với một người khác giới.
- Không đùa nữa, thành thật xin lỗi Hà tổng vì tôi đã ký hợp đồng làm việc tại Mặc thị. Chúng ta không có duyên để hợp tác trong công việc rồi.
Chân mày khẽ cau lại sau đó giãn ra một cách nhanh chóng. Anh lại trễ một bước rồi, nhưng như vậy không có nghĩa là anh thất bại, chỉ cần Châu Lạc Thanh ở đây thì sợ gì không có cơ hội gặp gỡ. Hiện tại anh đang độc thân, anh cũng muốn bước vào một mối quan hệ yêu đương với một ai đó.
Và người đó sẽ là Châu Lạc Thanh!
...----------------...
Ngày đầu tiên đi làm tại tập đoàn Mặc thị sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tận hưởng. Châu Lạc Thanh có chút bỡ ngỡ, nhưng nhân viên trong phòng kinh doanh khá hòa đồng nên cô cảm thấy đỡ ngại ngùng.
Tuần trước, cô đã đến đây nhận việc và tham quan phòng làm việc. Cô sẽ giữ chức vụ trưởng phòng kinh doanh theo sự sắp xếp của Mặc tổng. Chức vụ và lương tập đoàn đưa ra, cô cảm thấy rất hài lòng.
- Xin chào, tôi là Châu Lạc Thanh.
- Trưởng phòng Châu, chào cô. Tôi đã biết cô từ rất lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, nhìn cô ở ngoài xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.
Một nhân viên lên tiếng nói, khuôn mặt không giấu được sự hâm mộ.
- Cảm ơn chị, sau này chúng ta cùng nhau hợp tác và cố gắng trong công việc nhé.
Châu Lạc Thanh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn mọi người xung quanh.
Trôi qua một ngày làm việc, Châu Lạc Thanh lái xe về chưng cư. Vì ở một mình nên cô chẳng thèm nấu nướng, cứ nấu đại một tô mì tôm ăn cho qua ngày.
Ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa lướt iPad, cô lên mạng tìm kiếm thông tin của Mặc tổng, nhưng lạ thay cô chẳng tìm ra một thông tin nào cả. Chỉ có một số thông tin chung chung nói về Mặc gia và vị tổng giám đốc này.
- Sống ở Mỹ, về nước điều hành tập đoàn từ năm 24 tuổi.
Lảm nhảm đọc thông tin, khuôn mặt tập trung cao độ vào màn hình quên luôn cả việc ăn uống, càng tìm kiếm cô càng cảm thấy tò mò.
...
Người đàn ông khí chất ngời ngời đứng trên tầng cao nhất nhìn bao quát khung cảnh về đêm. Lòng như những cơn sóng từng đợt vỗ mạnh vào bờ, khuôn mặt sắc lạnh đau thương chẳng biết đã trãi qua biết bao nhiêu cơn đau trong đáy lòng, trên tay cầm một chiếc kẹp tóc trong vô cùng xinh xắn, nhưng phút chốc nắm chặt nó trong tay như muốn gãy nát.
- Nhị thiếu gia, trễ rồi, ngài cũng nên về Mặc gia kẻo lão phu nhân lo lắng.
Thả lỏng bàn tay, xoay người, cắt chiếc kẹp tóc vào trong túi áo vest, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn người đàn ông đang cúi đầu trước mình.
- Anh chuẩn bị xe đi.
...----------------...
Like và Vote ạ❤