Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu

Chương 17: Chương 17: Sự thật?




Nghe tin Châu Thị gặp vấn đề, Hàn Quân Thụy liên lạc với ông Châu thì trợ lý ông bảo ông đang nằm trong bệnh viện. Thế là anh đã sắp xếp công việc bay tới thành phố S, một phần muốn giúp Châu Thị, một phần là muốn gặp Châu Lạc Thanh.1

Hơn 5 giờ chiều Hàn Quân Thụy mới có mặt tại thành phố S, khi vừa xuống máy bay anh đã nhanh chóng tới bệnh thăm ông.1

* Cộc cộc

Nghe được tiếng gõ cửa, Châu Lạc Thanh đang ngồi ở sofa gọt trái cây cũng phải ngước lên nhìn. Khi nhìn thấy người bước vào, cô vừa bất ngờ vừa khó xử. Cô biết anh rất yêu mình, quan tâm mình nhưng biết làm sao đây khi trái tim cô chỉ có Mặc Thiệu Viễn.1

- Ba khỏe chưa?

Hàn Quân Thụy cúi đầu, nhìn ông Châu quan tâm hỏi.

- Ba khỏe rồi!

- Quân Thụy, sao anh lại ở đây?

Châu Lạc Thanh lên tiếng hỏi.

- Anh nghe Châu Thị gặp vấn đề, ba nhập viện nên anh đến đây xem tình hình như thế nào.

- À... Châu Thị ổn rồi, cảm ơn anh.

- Vậy à.

Hàn Quân Thụy ngồi xuống ghế, ánh mắt xao xuyến, nhớ nhung nhìn Châu Lạc Thanh. Cô liền né tránh ánh mắt đó, tìm cớ đi ra ngoài để cho anh và ông Châu nói chuyện.1

Ngồi ngoài dãy ghế ở hành lang bệnh viện, Lạc Thanh tình cờ nhìn thấy một đôi vợ chồng, người vợ đang mang thai bụng cũng khá to, người chồng thì ân cần đỡ lấy hai mẹ con, trong mắt hai người họ cô nhìn thấy được sự hạnh phúc viên mãn.1

Khuôn mặt của Châu Lạc Thanh cũng trở nên hạnh phúc, đưa tay sờ nhẹ vào bụng mình rồi mỉm cười vui vẻ, sau này nhất định cô và Thiệu Viễn cũng sẽ như cặp vợ chồng đó.1

- Không biết anh ấy có thích trẻ con không nhỉ?1

Phồng má suy nghĩ, trong đầu của cô toàn là những hình ảnh gia đình, có Mặc Thiệu Viễn, có cô và có con của cả hai.

- Em có điện thoại.

Câu nói của Hàn Quân Thụy làm cho Châu Lạc Thanh giật mình, cắt ngang toàn bộ những suy nghĩ nãy giờ của cô.

Nhận lấy điện thoại, trên màn hình chỉ có một dãy số không có lưu tên, nhưng cô biết rõ chủ nhân của số điện thoại này là ai.

- Alo.

- ...

- Vâng.

Châu Lạc Thanh cúp máy nhìn qua Hàn Quân Thụy ngồi bên cạnh. Cô định mở miệng nói gì đó thì anh đã lên tiếng, giọng nói có chút bi thương.

- Em tránh né anh à? Tại sao em không thể cho anh một cơ hội?

- Trái tim em không thể, mặc dù lý trí em đã từng rất muốn.

Hàn Quân Thụy cười khổ, lắc đầu trong cơn tuyệt vọng.

- Cậu ta tốt đến thế sao?

- Quân Thụy à, đừng yêu em nữa, em không tốt như anh nghĩ đâu, em không xứng đáng để anh đau khổ, quan tâm trong nhiều năm như vậy.

- Nếu anh làm được thì anh đã làm rồi!1

Châu Lạc Thanh quay mặt về hướng khác, trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu, ánh mắt xót xa chẳng biết làm sao cho phải.

Cả hai im lặng ngồi đó, ánh mắt mỗi người mỗi nơi, trái tim Hàn Quân Thụy thì đặt ở nơi cô, còn trái tim cô thì đặt ở người đàn ông khác.

Nghe được tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần. Châu Lạc Thanh sục nhớ ra một chuyện quan trọng, Mặc Thiệu Viễn nói là đang trên đường tới đón cô, nếu để anh nhìn thấy cô ngồi đây với Hàn Quân Thụy thì tiêu mất. Mối quan hệ của cả hai như ngọn đèn đặt trước gió, không chừng khi anh nhìn thấy sẽ tắt lịm luôn.

Sự lo lắng bủa vây lấy cả người cô, cô quay sang nhìn người đang bước tới, quả thật tiếng bước chân đó chính là của Mặc Thiệu Viễn. Nhưng trông anh rất điềm tĩnh, thoải mái không một tia gợn sóng. Chẳng mấy chốc đôi chân thon dài, rắn chắc đã bước tới gần cô và Hàn Quân Thụy.

- Em...

Châu Lạc Thanh sợ như gặp quỷ, khuôn mặt xanh lét cắt không ra giọt máu. Cô yêu Mặc Thiệu Viễn nhiều đến mức mất cả lý trí, rõ ràng cô đâu làm gì sai, nhưng vẫn lo sợ anh sẽ bỏ rơi mình.

Khuôn mặt của Hàn Quân Thụy đầy sự bất ngờ, anh không nghĩ hôm nay mình lại được gặp Mặc Thiệu Viễn.

- Đói chưa?

Châu Lạc Thanh lắc đầu trong cơn hoảng sợ, ánh mắt tha thiết nhìn anh.

- Về thôi, chúng ta vẫn chưa ăn gì.

- Để em vào nói với ba.

- Ừ.

Châu Lạc Thanh luýnh quýnh bỏ đi, nơi đây chỉ còn hai người đàn ông. Bầu không khí căng thẳng, Mặc Thiệu Viễn nhếch mép tỏ ra không quan tâm, xoay người bước đi, nhưng đằng sau đã vang lên giọng nói:

- Chúng ta nói chuyện một chút đi.

- Anh muốn nói gì?

Phong thái của Mặc Thiệu Viễn vô cùng đỉnh đạt, bình tĩnh như chẳng có chuyện gì. Phải, giữa anh và Hàn Quân Thụy cũng đâu có chuyện gì, cả hai chưa từng nói chuyện với nhau, lần đầu gặp nhau cũng là ở hôn lễ hơn sáu năm về trước.

- Cậu và Lạc Thanh đã quay lại với nhau?

- Ừ.

- Cậu có quan trọng việc cô ấy từng là vợ của tôi không?

- Không!

Hàn Quân Thụy khẽ cười, lúc này anh đã hiểu tại sao Lạc Thanh yêu nhiều đến như vậy.

- Cậu không ghen khi tôi và cô ấy nói chuyện với nhau sao?

- Hai người đã làm gì mà anh hỏi tôi có ghen không? Hàn tổng, bấy lâu qua anh giữ một người không yêu mình bên cạnh có mệt không? Có thể xác mà không có trái tim anh thấy tổn thương không? Nhưng như vậy cũng không là gì với tôi, mấy năm qua tôi đau đớn hơn anh rất nhiều lần, nhưng bây giờ tôi được bù đắp còn anh thì không...Người đàn ông đầu tiên của cô ấy là tôi và chắc chắn rằng người đàn ông cuối cùng của cô ấy cũng là tôi.1

Chân mày của Hàn Quân Thụy nhíu lại rồi giản ra bật cười sau khi nghe xong câu nói của Mặc Thiệu Viễn. Trong lòng khâm phục bản tính đàn ông và tình yêu của anh dành cho Lạc Thanh.

- Vậy là cậu chưa biết sự thật rồi!

Mặc Thiệu Viễn chau mày khó hiểu, sự thật?

Sự thật gì?

- Trân trọng và yêu thương cô ấy. Tôi thật tâm chúc hai người hạnh phúc!

- Cậu tự mình hỏi Lạc Thanh.

- ---------------

Hàn Quân Thụy lướt ngang qua Mặc Thiệu Viễn, đến đây anh đã đủ quyết tâm để quên cô rồi. Bao nhiêu năm anh hy vọng mặc dù đơn ly hôn anh đã ký, nhưng chẳng bao giờ có kết cục đẹp khi anh là người đến sau. Thôi thì chấp nhận sự thật để con tim anh được nghỉ ngơi sau một thời gian dài miệt mài yêu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.