Biết Trình Ngữ Lam đến chơi, hôm nay cũng là chủ nhật nên sáng Châu Lạc Thanh đã lái xe đi siêu thị mua đồ ăn để trong tủ lạnh. Gần nữa tháng cô không có ở nhà, đồ ăn dừng như muốn hỏng hết rồi.
Về đến nhà, Lạc Thanh sắp xếp những thứ mình vừa mua vào trong tủ lạnh. Đứng dậy, việc đầu tiên cô làm đó chính là lấy điện thoại trong túi xách xem thử Mặc Thiệu Viễn có nhắn tin hay không.
Khuôn mặt xụ xuống não nề khi không thấy một tin nhắn nào cả. Đặt điện xuống bàn, đi vào trong phòng ngủ thay đồ nhẹ nhàng hơn cho thoải mái.
*Ting toang
Châu Lạc Thanh vội vàng chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, cô đã nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ đầy hạnh phúc viên mãn của Trình Ngữ Lam.
- Tèn ten, quà của cậu.
Khuôn mặt tươi tắn, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai chiếu rọi, chứng tỏ Ngữ Lam rất vui vẻ sau khi đi trăng mật về. Cô bước vào, giơ hai túi giấy lên trước mặt của Lạc Thanh, bên trong là hai chiếc túi hiệu với giá đắt đỏ.
- Cảm ơn cậu.
- Haha...mình mua nhưng là tiền của chồng mình.
- Cậu sung sướng quá rồi!1
Châu Lạc Thanh cảm thấy có chút chạnh lòng, tủi thân. Cùng là phụ nữ, nhưng Ngữ Lam lại hạnh phúc hơn cô, được chồng cưng chiều, nâng như nâng trứng.1
- Cậu ăn sáng chưa? Mình nấu.
- Mình ăn rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy hơi đói. Trong tủ lạnh có gì ăn được không vậy?
Trình Ngữ Lam vừa nói vừa đi vào bếp chẳng chút kiêng dè hay ngại ngùng. Châu Lạc Thanh lắc đầu, đêm hai túi giấy đi vào trong phòng ngủ.
....
Hơn 7 giờ tối, Châu Lạc Thanh một mình đi dạo dưới ánh đèn khuya hiu hắt, tâm trạng não nề nhìn gì cũng buồn. Cả ngày hôm nay cô rất mong tin nhắn của anh nhưng không có, anh nói bận vì bà nội Mặc nằm viện, nhưng chẳng lẽ một tin nhắn cũng không được.1
Trình Ngữ Lam, bạn thân cô đã mang thai luôn rồi, chẳng biết bao giờ cô mới được như vậy.
Chắc tại do cô quá ngốc, nếu cô cứ kiên định giữ suy nghĩ ích kỹ ban đầu thì mọi chuyện cũng không tồi tệ như hiện tại.
* Két
Chiếc xe dừng lại trước cô, người đàn ông cao ráo bước xuống. Lạc Thanh nhếch môi cười, cô vẫn còn nhớ Hà Chính Thần, nhưng có phải quá trùng hợp rồi không, lần nào gặp anh cũng trong hoàn cảnh như thế này.
- Tôi đang đi làm, công việc rất ổn định.
Lạc Thanh nói đùa với Hà Chính Thần, anh khẽ cong môi cười, khuôn mặt âm trầm, điềm đạm hơn lúc trước rất nhiều.
- Tôi chỉ tình cờ đi ngang, không cố ý như lần trước.1
- Ừ.
Lạc Thanh ừ nhẹ rồi lạnh lùng bước đi, Hà Chính Thần cũng bước theo sau, giọng ấm áp lên tiếng.
- Nếu như gia đình tôi không gặp biến cố, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi em!
Phải, mấy tháng qua Hà gia gặp không ít chuyện buồn. Anh cũng chẳng còn tâm trạng nào để yêu đương, để theo đuổi một người. Nếu không, anh nhất định sẽ theo đuổi Châu Lạc Thanh.
- Vì sao chứ? Anh không ngại tôi từng có chồng sao?1
Lạc Thanh nhướn mày, đôi mắt tròn xoa tò mò muốn nghe câu trả lời từ Hà Chính Thần.
- Vì tôi rất ấn tượng về em, tôi cảm nhận tôi và em rất hợp để yêu nhau. Còn về việc em từng có chồng thì tôi không ngại. Yêu một người là nhìn người đó ở hiện tại, nếu cứ soi mói về quá khứ thì kẻ đó không đáng mặt đàn ông. Em là bạn thân của Trình Ngữ Lam, chắc hẳn em hiểu rõ gia đình của chúng tôi mà, phải không?1
Châu Lạc Thanh gật đầu như đã hiểu, cô có nghe Ngữ Lam nói loáng thoáng nên hiểu chút ít về hai gia tộc Mộ gia - Hà gia.
- Không sao, như thế này cũng tốt. Đợi một thời gian khi tâm tình tôi bình thường trở lại, tôi nhất định sẽ theo đuổi em.
Hà Chính Thần nữa đùa nữa thật. Hiện tại anh chưa sẵn sàng chăm sóc ai nên không dám yêu ai, nói yêu một người là phải có trách nhiệm.
- Tôi đã có bạn trai!
- Ha... phải rồi, một người con gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như em thì không thiếu người theo đuổi. Tôi và em xem như có duyên không nợ.
Châu Lạc Thanh bật cười, cô phải công nhận Hà Chính Thần là một người đàn ông rất tốt. Nếu ai được làm vợ anh, người đó sẽ rất hạnh phúc.
Từ đằng xa có một người đàn ông đang bừng cháy lửa ghen. Bởi vậy, sơ sẩy một chút là có kẻ lăm le muốn cướp. Nhưng mà Mặc Thiệu Viễn này tràn trề tự tin, anh tin sẽ không có ai có thể thay thế vị trí của anh trong tim của Châu Lạc Thanh, ngay cả Hàn Quân Thụy cũng vậy.1
- Thiếu gia, cậu định đi đâu.
- Đến bệnh viện đi.
Mặc Thiệu Viễn day day trán thở dài, mặc dù rất muốn ôm cô, nhưng bà nội Mặc đang chờ anh đến.1
Bốn hôm sau bà nội Mặc được xuất viện về nhà. Mấy ngày hôm nay anh luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cho bà. Công việc cũng bảo trợ lý đem đến xử lý, còn về Châu Lạc Thanh thì cả hai vẫn như vậy, có nhắn tin vài câu khi đêm đến.
Thân xác của Mặc Thiệu Viễn ở Mặc gia, nhưng tâm trí cứ ở nhà Châu Lạc Thanh. Anh đang rất bực mình, khó chịu về cô. Sao cô không thử năn nỉ anh một câu, bảo anh đến nhà vì nhớ anh chẳng hạn, hay nấu đồ ăn đem đến bệnh viện quan tâm anh, thử xem anh có hết giận hay không. Còn đằng này cô cứ nói linh tinh, chẳng chuyện nào ra chuyện nào.1
Bỏ đi vô cớ gần nữa tháng, vậy mà khi về chẳng nói câu nào anh nghe cho mát lòng mát dạ.1
Tức, anh tức!1
- Tôi nghiền nát em!1
Mặc Thiệu Viễn đúng bật dậy khỏi ghế da, đi vào phòng tắm thay đồ rồi xuống nhà.
- Ngài đi đâu?1
Vương Vũ hỏi.
- Đến chung cư.1
- Châu tiểu thư đang ở bệnh viện Lăng Ái, không có ở nhà.
- Cái gì? Cô ấy bị bệnh sao các người không nói...đến bệnh viện nhanh đi.
Mặc Thiệu Viễn tay chân cuống quýt, gầm lên nổi giận với Vương Vũ, khuôn mặt lo lắng, tim đập thình thịch sau đó quýnh quáng đi nhanh ra xe.
- Nhị thiếu gia, không phải Châu tiểu thư bị bệnh, là bạn thân cô ấy!1
Anh sượng người, bước chân cứng ngắt, khuôn mặt hầm hầm nhìn lại Vương Vũ.
- Tháng này đừng lấy lương!1