Mặc Trạc

Chương 40: Chương 40: Cây ăn quả có thể nói




Duy Nhược Hề trừng mắt thật to, cô cảm thấy hoàn toàn choáng váng, cảm thấy hơi giật mình khi nhìn ba cây ăn quả trước mắt.

Mà ba cây ăn quả trước mắt Duy Nhược Hề cũng toàn bộ ngây người. Nguyên bản có gió nhẹ làm cành lá lay động nhưng mà giờ đây ba cái cây hoàn toàn bất động giống như đang bị người ta bấm nút tạm dừng vậy.

“Kia... Cái...” yết hầu Duy Nhược Hề giật giật,“Là các ngươi đang nói chuyện sao?”

“Không phải!” vẫn là thanh âm non nớt vừa rồi vang lên.

Đào Đào hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.

“Xì.” Duy Nhược Hề cười ra tiếng, ba cái cây này thật đáng yêu nha, còn có thể trợn mắt nói dối như thế.

“Đêm qua lúc tôi ngủ cũng là các người nói chuyện phải không?” Duy Nhược Hề tiếp tục hỏi.

Không có cái cây nào để ý đến cô.

“Làm sao lại không trả lời?” Duy Nhược Hề vẫn tiếp tục hỏi.

Ba cái cây ăn quả hạ quyết tâm phải giả chết, tuyệt đối không thể mở miệng nói chuyện. Vạn nhất cái người này biết chúng có thể nói chuyện thì sẽ đối xử với chúng thế nào đây? Nghe nói nhân loại hay cắt bọn chúng ra làm thí nghiệm.

“Di, chẳng lẽ vừa rồi là ta nghe lầm?” Duy Nhược Hề lẩm bẩm, bất quá, ánh mắt vẫn còn nhìn chầm chầm ba cây ăn quả trước mặt.

“ Chắc là nghe lầm rồi, chờ quả trên cây các ngươi đều lớn hết ta sẽ hái hết bọn chúng sau đó chặt bỏ ba cái cây các ngươi. Gỗ ba cây này chắc tốt lắm.” Duy Nhược Hề vừa nói vừa lén nhìn.

“Ai, dù sao mình cũng không thích ăn trái cây hay là chặt luôn ngay bây giờ đi, để chúng ở chỗ này thật vướng đường đi.”

“Không... Không... Không cần. A.”

“Bình Bình, ai cho cậu lên tiếng, người này đang lừa gạt chúng ta. Chắc chắn cô ấy sẽ không lấy dao mà chặt chúng ta đi. Cậu sao mà dễ dàng mắc mưu như vậy nha. Đúng là thật ngốc mà.” Đào Đào bực mình mà giáo huấn Bình Bình.

”Mình…làm sao biết nha, vừa rồi rõ ràng là bạn lên tiếng trước. Vậy mà bây giờ còn nói mình ngốc, cậu mới ngốc.” Bình Bình tức giận phản bác. Hừ, bé không thích người khác nói bé ngốc nha.

“Cậu ngốc, là cậu ngốc.”

“Cậu mới ngốc…cậu mới chính là đồ ngốc.”

“Cậu ngốc.”

…………..

“Đào Đào, Bình Bình, hai bạn…. đừng có cãi nhau …..nữa mà.” Anh Anh bên cạnh nhìn không được cũng lớn tiếng khuyên giải.

Duy Nhược Hề buồn cười nhìn ba cái cây ăn quả đang lớn tiếng qua lại. Thanh âm của ba đứa vẫn còn rất non nớt giống như tiếng trẻ con. Chính xác là giọng của đứa trẻ 4,5 tuổi.

Anh Anh khuyên giải một hồi thì chính cô bé cũng gia nhập cuộc chiến.

“Này, ba đứa nhỏ yên lặng, nếu không ta chặt hết cả ba đó.” Duy Nhược Hề banh ra cái mặt hù dọa chúng nó.

Ba cái cây lập tức liền yên lặng.

“Bây giờ chị hỏi các em một câu thì các em trả lời một câu có được không?”

“Dạ” ba đứa rầu rĩ không vui trả lời. Cái người này rất hung dữ nha, thật hư.

“Các em khi nào thì có t hể nói chuyện? Đào Đào trả lời chị.” Duy Nhược Hề hỏi Đào Đào vì hai đứa còn lại nói chuyện quá chậm còn bị đứt quãng nữa.

“Lúc nở hoa thì bắt đầu có ý thức, sau đó không lâu thì nói chuyện được.”

“Vậy các em có biết tại sao mình lại trở thành như vậy hay không?” Duy Nhược Hề hỏi nhưng cô cũng biết chúng nó hẳn là cũng không biết do nguyên nhân gì.

“Không rõ lắm.”

“Ba đứa tên gọi là gì?”

“Em là cây đào tên Đào Đào, bên cạnh là cây táo kêu Bình Bình, kế nữa là cây anh đào kêu Anh Anh.” Đào Đào rất lưu loát trả lời câu hỏi của Duy Nhược Hề. Thuận tiện trong lòng còn khi dễ một chút, cái người này vấn đề đơn giản thế cũng hỏi.

“Hiện tại chị hỏi các em vấn đề cuối cùng.” Duy Nhược Hề ngước mắt nhìn ba cây ăn quả, “lần trước là ai bóp cổ chị?”

“Là Đào Đào.” Hai đứa còn lại trăm miệng một lời nói.

“Này này, hai cậu thật không có nghĩa khí, sao lại khai ra mình. Hừ.” Sau đó Đào Đào giải thích:” Hôm đó em không có cố ý làm chị bị thương, chỉ là định sờ thử chị một chút.

Nhưng mà khi đó em còn chưa biết khống chế được lực đạo cho nên mới không cẩn thận làm chị bị thương. Em thật sự không có cố ý.” Đào Đào khi ấy mới vừa có ý thức, đối với nhân loại rất tò mò. Khi đó nó thấy Duy Nhược Hề đang ngủ cho nên định dùng cành cây sờ thử xem, không ngờ lại vô ý làm bị thương cổ Nhược Hề

Thì ra là thế, Duy Nhược Hề lúc ấy còn cảm thấy thực kỳ quái về vết bầm xanh tím trên cổ mình. Suy nghĩ cả nữa ngày cũng không ra lại là do sự vô ý của một cái cây.

Duy Nhược Hề không thể hiểu được, cổ thụ gia gia là do sống trong không gian mấy ngàn năm nên hấp thu linh khí mới nói chuyện được. Còn ba cái cây ăn quả này mới trồng không được bao lâu lại có thể nói chuyện. Thật tiếc, lúc này cổ thụ gia gia lại đang ngủ, nếu cổ thụ gia gia có ở đây khẳng định ông sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

“Chị không trách em sao?” tiếng của Đào Đào truyền đến bên tai Duy Nhược Hề.

“Lần này thì không sao, nhưng có lần nữa thì chị sẽ tính sổ với em.” Duy Nhược Hề tâm tình đang tốt nên vui đùa cùng bọn Đào Đào.

“Đúng rồi, quên giới thiệu, chị tên là Duy Nhược Hề, các em nhỏ hơn chị nên sau này cứ gọi chị là ‘chị Tiểu Hề’ là được.”

“Chị Tiểu Hề.” ba cái cây ăn quả cứ thế líu ríu gọi rồi nói chuyện với Nhược Hề.

“Chị Tiểu Hề, con người đều có bộ dáng giống chị sao?”

“Chị Tiểu Hề, đây….chỗ nào nha?...vì sao chỉ….bốn cái cây?”

“Chị Tiểu Hề, sao ở đây …không có người nào khác ngoài chị?”

“Chị Tiểu Hề…..”

……..

Ba cái cây ăn quả cứ líu ríu hỏi các vấn đề mà chúng tò mò.

Duy Nhược Hề tâm tình vui vẻ cũng nhẫn nại trả lời bọn chúng.

“Con người đều có bề ngoài không khác chị là bao nhiêu, đều có 2 mắt, một cái mũi, một cái miệng, hai lỗ tai. Nhưng mà cũng không hoàn toàn giống lắm. Ánh mắt, làn da, chiều cao, mập béo khác nhau.”

“Nơi này là không gian của chị, gốc cây bên cạnh hồ nước kia đã sống vài ngàn năm. Sau đó chị mới trồng vào ba đứa trong thời gian gần đây, cho nên chỗ này chỉ có bốn cái cây.”

Duy Nhược Hề kiên nhẫn trả lời các vấn đề của chúng nó.

Ba cái cây đều đáng yêu, ngoan ngoãn. Đào Đào có chút nghịch ngợm, Bình Bình thì nhu thuận, Anh Anh thì dịu dàng nhỏ nhẹ.

Duy Nhược Hề trong không gian hàn huyên với chúng nó hơn nửa ngày mới chậm rì rì đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Duy mẹ đã làm sẵng bữa sáng tình yêu cho cô, Duy ba cùng Duy mẹ đã đi làm còn Tiểu Hạo cũng đi học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.