“Đi thôi.” Mặc Diễm đột nhiên gọi Duy Nhược Hề, trong thanh âm mang theo một loại ôn nhu mà cô chưa bao giờ nghe qua.
“Kế tiếp mình đi đâu?”
“Tới chỗ Thường bí thư đi.”
Duy Nhược Hề quay sang nhìn Mặc Diễm lắng nghe anh tiếp tục nói, “Chúng ta tới chỗ Thường bí thư chào hỏi một chút sau đó thì lại đi đến dị tổ báo cáo.”
Lúc đầu Duy Nhược Hề quả thật muốn đến chỗ Thường Trác trước rồi mới ghé qua dị tổ nhưng mà cô lại ngại Thường Trác bận rộn.
Mặc Diễm quay sang giống như đang biết Duy Nhược Hề suy nghĩ cái gì lại nói : “Hiện tại Thường bí thư hẳn là không bận lắm đâu.” Dịch bệnh đã được giải quyết, còn lại nguyên nhân vì sao quái vật lại lọt qua được thành phòng thủ tấn công trái đất thì mệnh lệnh điều tra là được.
Toa xe của Duy Nhược Hề đã để lại khu cổng của dị tổ cho nên hai người đành bắt xe đến chỗ Thường Trác.
Cô nhân viên lễ tân chỗ Thường Trác thấy Duy Nhược Hề đi tới thì cùng Nhược Hề cười chào hỏi xong lại mời cô cứ tự nhiên đến phòng làm việc của Thường Trác. Bởi vì Thường Trác đã lệnh nhân viên nếu Duy Nhược Hề đến thì cứ để cô đến văn phòng ông, không cần phải xin phép.
Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm đi thang máy lên lầu 8. Cô nhẹ nhàng gõ cửa thì Thường Trác liền mời vào.
Bên trong Thường Trác đang đứng nhìn về phía cửa sổ sát đất không biết suy nghĩ cái gì.
“Chú Thường!” Duy Nhược Hề kêu lên một tiếng. Mặc Diễm nói đúng thật, chú Thường quả nhiên không có bận rộn lắm.
Thường Trác nghe được tiếng của Duy Nhược Hề thì mị mị cười nhìn cô, “Tiểu Hề đến, mau ngồi đi con.”
“Chú Thường, chuyện dịch bệnh thế nào rồi?”
Hiện tại Thường Trác trông khá hơn hai ngày trước nhiều, không còn tiều tụy nữa, chỉ có điều vừa nghe Duy Nhược Hề hỏi thế thì lại nhíu nhíu đầu mày, “Dịch bệnh đã được khống chế, giống như lời con nói, bên trong cơ thể người bị nhiễm bệnh đều có con quái vật tồn tại. Sau khi những người bệnh uống thuốc vào thì con quái vật kia sau một thời gian ngắn sẽ bị biến thành một loại dịch màu đen theo lỗ chân lông mà thẩm thấu ra ngoài.
Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm yên lặng lắng nghe Thường Trác nói chi tiết về đợt dịch bệnh lần này. Duy Nhược Hề vốn tưởng rằng những người nhiễm bệnh sau khi uống thuốc vào sẽ có con quái vật từ người đó toát ra ngoài, thật không ngờ nó bị thuốc hủy diệt thành một đoàn dịch màu đen.
Nếu là như thế sẽ không làm kinh sợ dân chúng. Bọn họ mà biết trong cơ thể bọn họ từng tồn tại một con quái vật không biết sẽ loạn thành cái gì nữa.
Thường Trác lại tiếp tục nói: “Hiện tại đã có nhân viên y tế đến từng nhà khám và phát thuốc, mỗi người chỉ cần dùng một viên và thuốc kia cũng không hề có tác dụng phụ gì cả. Cho nên hiện tại cả Viêm Hoàng đều được tốt lắm.” Thường Trác nói đên đây tựa hồ có chút kích động.
Việc chữa trị cho người nhiễm bệnh đã xong, hiện tại Duy Nhược Hề cũng biết Thường Trác đang suy nghĩ vấn đề gì. Nếu thành phòng thủ không có phát hiện ra quái vật xâm nhập địa cầu thì hẳn là có người trợ giúp những con quái vật kia che mắt mắt được thành phòng thủ hoặc là có người mang chúng đến địa cầu.
Quả nhiên Thường Trác hít một hơi xong lại nói, “hiện giờ chú đang lo lắng vấn đề vì sao những con quái vật kia có thể vượt qua sự canh gác nghiêm ngặc của thành phòng thủ mà tiến vào được địa cầu.”
“Chú Thường phái người điều tra đến chưa? Bọn họ có phát hiện được cái gì không?” Duy Nhược Hề cũng muốn biết tại sao.
“Ngày hôm qua chú đã phái người điều tra sự việc này nhưng là một chút tin tức cũng không có.” Đây mới là điều Thường Trác lo lắng.
Những người được phái ra đều là cao thủ nhưng mà cũng không tra được cái gì. Nếu những con quái vật kia từ thành phòng thủ tiến vào hẳn là để lại chút dấu vết nhưng mà tra xét hai ngày rồi vẫn không có một chút manh mối.
Thường Trác không hiểu bọn chúng tiến vào địa cầu bằng cách nào.
Duy Nhược Hề cũng chỉ lắng nghe mà không hề phát biểu gì, dù sao mấy việc như thế này cô cũng không có giúp đượcs. Còn Mặc Diễm thì không biết cũng đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng sau đó Thường Trác lại ha ha cười nói với Mặc Diễm và Nhược Hề, “Hai đứa cũng đừng lo lắng, hiện tại dịch bệnh đã được khống chế, chỉ cần chậm rãi điều tra nơi phát ra những con quái vật là được.” Dịch bệnh đã được chữa khỏi thì những vấn đề còn lại hẳn không quá khó khăn.
“Đúng rồi, Tiểu Hề, con đến đây làm gì?” Thường Trác nhìn Duy Nhược Hề lại nhìn sang Mặc Diễm.
Lúc này Duy Nhược Hề mới mở miệng nói: “Chú Thường, con dẫn Mặc Diễm đến định hỏi chú, hiện tại bọn con đi đến dị tổ báo cáo có được hay không.” Cũng là tới hỏi tình huống của các con quái vật.
“Tiểu Hề, con cứ trực tiếp dẫn Mặc Diễm đi đến dị tổ là được. Chú đã thông báo cho bọn họ một tiếng. Những người trong dị tổ đều biết mấy ngày này sẽ có người mới tiến vào.”
“Vậy cảm ơn chú Thường, hiện tại con dẫn Mặc Diễm đi đến dị tổ đây.”
“Được rồi. Nhưng mà nếu có phát hiện vấn đề gì về nguồn gốc xuất hiện của quái vật con nhớ thông báo cho chú một tiếng nha.”
“Dạ, chú yên câm. Bọn con đi trước nhé.”
Rời khỏi văn phòng của Thường Trác thì Nhược Hề cùng Mặc Diễm liền thẳng tiến đến dị tổ. Tiến vào bên trong vẫn giống như cảm nhận lần đầu Nhược Hề đến đây, nơi này vẫn thật âm sâu và không có một chút sinh khí nào.
Nhược Hề tiến vào bên trong liền dẫn Mặc Diễm đi lên lầu 2. Nhưng mà lúc đi ở hành lang lầu 1, Duy Nhược Hề liền chú ý chung quanh. Cô rất sợ La Thịnh Duệ lại biến thành dơi chạy ra bất cứ lúc nào.
Lần trước bởi vì có Bảo Bảo đi theo cho nên La Thịnh Duệ bị Duy Bảo Bảo mổ nhưng mà lần này Bảo Bảo ở nhà cũng không có theo cô cùng đi cho nên Duy Nhược Hề rất sợ La Thịnh Duệ đánh lén bọn họ.
Chỉ là đi lên đến lầu 2 vẫn không có xuất hiện con dơi nào cho nên Nhược Hề lại yên lòng. Xem ra sau sự việc lần trước La Thịnh Duệ đã không dám đánh lén người khác.
Chính là thời điểm vừa buông lỏng ra thì Duy Nhược Hề lại cảm giác được trước mắt tối sầm, giống như có cái gì đó đang bay tới chỗ cô.
Duy Nhược Hề ngẩn đầu liền thấy một con dơi đen to đùng đang bay tới cô, trong lòng thầm kêu không ổn. Không nghĩ tới lên đến lầu hai rồi mà La Thịnh Duệ vẫn có ý đồ đánh lén bọn họ.
Duy Nhược Hề vẫn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy một đạo màu lam nhạt hướng con dơi đánh tới. Sau đó con dơi hét lên một tiếng thật to, nó chậm rãi khôi phục lại thành hình người, chính là La Thịnh Duệ, vẫn là một thân áo đen đang nằm co ro ngay khúc quanh.
Mặc Diễm chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua La Thịnh Duệ sau đó trực tiếp tiến về phía trước. Nhược Hề cũng trừng mắt La Thịnh Duệ một cái, cô cảm thấy hết chỗ nói rồi. Như thế nào lại thích biến thành con dơi đi đánh lén người khác như thế.
Duy Nhược Hề cũng đi theo Mặc Diễm lướt qua La Thịnh Duệ tiến về phía trước.
“Này, Nhược Hề, cô đừng có không thiện lương như vậy được không.” La Thịnh Duệ nằm ở trên mặt đất thấy Duy Nhược Hề không đỡ anh dậy mà trực tiếp lướt qua anh, lúc này mới kêu thảm một tiếng.
Duy Nhược Hề quay đầu lại nhìn mới phát hiện anh ta bị thương ngay đùi, nơi đó đang hồng hồng chảy ra vết máu.
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng sự, cô sẽ không để lại tôi một mình ở nơi này đi?” La Thịnh Duệ thảm thương nhìn Duy Nhược Hề. Hiện tại tất cả mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ có một mình anh biết có người mới đi tới cho nên chạy ra đánh lén.
Nếu đám kia biết hắn chạy xuống đánh lén người hẳn là sẽ để hắn ở nơi này mặc kệ. Hơn nữa cái người lạnh như băng kia không biết dùng chiêu số gì mà làm thương đùi anh xong lại đem anh hoàn toàn đông lạnh không thể nhúc nhích.
Duy Nhược Hề nhìn lại vết thương của La Thịnh Duệ rồi lại mở miệng nói: : anh thật là không có chuyện gì làm sao? Như thế nào lại thích đánh lén người khác như vậy. Đừng có tìm tôi, tôi không có đem anh đánh thành như vậy.”
Nhược Hề nghĩ anh chàng này cần được giáo huấn, lần trước giáo huấn vẫn là chưa đủ đi. Thật là không biết nghĩ ra cách nào mới hay sao chỉ biết dùng lại chiêu cũ.
Duy Nhược Hề bắt đầu có chút khinh bỉ La Thịnh Duệ, nghĩ ra cái mới một chút được không.
“Duy Nhược Hề, nhanh lên!” Mặc Diễm đi đằng trước đột nhiên ngừng lạ quay đầu xem cô và La Thịnh Duệ sau đó lại nói, “Đi trước dẫn đường!”
Duy Nhược Hề nghe được Mặc Diễm gọi cô thì le lưỡi làm xấu với La Thịnh Duệ, “Xứng đáng, xem anh lần sau còn dám đi đánh lén người khác nữa hay không.” Sau đó cô chạy nhanh đi đến chỗ Mặc Diễm.
Đi vào đại sảnh lầu hai Nhược Hề mới phát hiện ra một người cũng không thấy, chẳng lẽ mọi người đều đi ra ngoài làm nhiệm vụ hết sao?
Cô để Mặc Diễm ngồi chờ một chút còn bản thân thì đi đến phòng nghỉ mà tìm người. Lần trước tiến vào dị tổ, Cao Thanh đã để lại cho cô một phòng. Cao Thanh chính là thành viên của dị tổ thường hay trao đổi với cô về cách rèn luyện tinh thần lực. Ở dị tổ trừ Cẩn Du ra thì Cao Thanh là người thân với Nhược Hề nhất.