Mặc Trạc

Chương 25: Chương 25: Cực phẩm Bác.




Duy Nhược Hề xoay người thấy một phụ nữ khoản hơn 40 tuổi, trên mặt trác phấn thật dày, chỉ cần gương mặt hơi động một chút là có thể nhìn thấy bụi phấn bay bay. Trời sinh một bộ mặt hung dữ, cao khoản một thước sáu mấy nhưng nặng khoản 140 cân. Một đống hàng hiệu mặc trên người lại trông như hài kịch.

Người phụ nữ thấy Duy Nhược Hề ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt ả, cả giận nói: “Nhìn cái gì vậy con nhỏ kia.”

Người đàn bà này là ai? Khi nàng nhìn đến liền cảm thấy khó chịu trong lòng, Duy Nhược Hề còn cảm giác thân mình có chút run, giống như rất sợ hãi người đàn bà này. Duy Nhược Hề dám khẳng định đây không phải là phản ánh của nàng mà là thân thể không tự chủ được.

“Bà là ai? Chúng ta biết nhau sao?” Duy Nhược Hề tay nắm thành quyền, không khống chế được việc cơ thể đang run lên.

Người đàn ba kia hừ lạnh một tiếng,” Duy Nhược Hề, mày đừng có giả vờ không biết tao.”

Duy Nhược Hề không kiên nhẫn xem thường, nàng gần đây cảm thấy không hay ho chút nào, không biết thế nào toàn gặp chuyện không vui.

“Thực xin lỗi, tôi không biết bác là ai. Chuyện trước kia tôi đều quên hết, không nhớ gì cả.”

Người đàn bà kia lại bắt đầu cười lạnh, vẻ mặt trát phấn trắng bệt theo nét cười kéo thành những cái rãnh thật sâu. Bà ta nhìn Duy Nhược Hề run như cầy sấy.

Duy Nhược Hề im lặng lui về phía sau hai bước, nàng thật sự sợ mấy cái bụi phấn kia bay đến trên người nàng.

“Chẳng lẽ ngươi bị bảo vệ Viêm Gia đánh đên ngu rồi, ngay cả bác của mình cũng không biết.” Người đàn bà kia thấy Duy Nhược Hề lui về sau hai bước, sắc mặt liền giận giữ, châm chọc khiêu khích.

“Duy gia có đứa con gái như mày thật không hay ho chút nào, làm ra chuyện thật mất mặt, mỗi ngày mặt dày mày dạn vác mặt theo sau con trai. Thật không biết xấu hổ.”

Duy Nhược Hề nổi giận, cmn, thế nào mà bị bảo vệ nhà Viêm Bân đánh người người đều biết. Nếu dì út biết thì không có sao vì dì đối với nàng rất tốt, có thể mẹ muốn dì đến xem nàng nên mới nói cho dì biết. Nhưng mà vì sao một bà bác nàng không biết cũng không có lui tới cũng biết chuyện.

Duy Nhược Hề cũng không cho rằng nhà mình nói cho bà bác này biết chuyện được.

“Tôi cũng không nghĩ tới bác cũng là người như vậy.”

Người đàn bà kia lập tức nổi giạn thét to: “Con nhỏ không giáo dưỡng kia, tao là cái dạng người gì, mày nói cho rõ a.”

Duy Nhược Hề nói: “Bác biết cháu gái mình bị thương, nhưng mà đi xem một chút cũng không đi, ba tôi tâm địa tốt, không nghĩ đến chị của ba không giống chút nào.”

Ý tứ chính là Duy ba tâm địa tốt, còn chị của ông thật ác độc. Hừ, thiệt nghĩ nàng giống trước kia là một Duy Nhược Hề yếu đuối.

Người đàn bà kia hướng nàng nhổ một ngụm nói:” Mày tưởng là mày quý giá lắm sao? Còn muốn người ta đi thăm. Cái đồ con gái không biết xấu hổ do con đàn bà không biết xấu hổ sinh ra. Mày với mẹ mày giống nhau, đều là đồ sao chổi. Mỗi ngày không cần mặt mũi đi theo người ta.”

Duy Nhược Hề giận run cả người, người này mắng nàng sao cũng được, nhưng mà dám mắng mẹ của nàng, thật sự là không thể nhẫn được.

“Bác? Bà cũng xem như người lớn, cũng không biết người lớn có thể làm ra chuyện này, ở trên đường cũng dám nhục nhã cháu cùng em dâu.”

“Ai bảo các người không biết xấu hổ.” Duy Lam Anh giật mình, trong ấn tượng của bà ta, Duy Nhược Hề yếu đuối vô năng, không biết từ khi nào lại miệng mồm lại lợi hại như vậy.

Duy Lam Anh ngẩn đầu nhìn ‘Đa Cư Quán’ phía sau trào phúng nói: “Như thế nào? Muốn vào trong ăn cơm sao? Mày có tiền ư? Hừ, ở trong này ăn một chút cũng tốn khoản mấy chục ngàn tinh cầu nha.”

Duy Lam Anh cũng là hôm qua mới đến nhà hàng này ăn cơm, không nghĩ đến lại phi thường ngon. Bởi vì vài ngày tới là đại thọ của ba bà, cho nên hôm nay tính lại đây để đặt tiệc rượu. Không nghĩ tới vừa đến cửa ‘Đa Cư Quán’ lại thấy con của Duy Lương Thành đang đứng ở cửa nhà hàng ngẩn người.

Duy Nhược Hề nhíu mày, nàng khi nào nói muốn vào trong ăn cơm nga. Bà cô này cũng là cực phẩm đi. Dựa vào cái gì liền khẳng định nàng không ăn nổi đồ ăn bên trong. ‘Đa Cư Quán’ có một nửa là của nàng nha.

Duy Lam Anh thấy Duy Nhược Hề nói không nên lời, nghĩ đến con nhỏ đó bị bà nói đúng rồi, “Như thế nào không trả lời? bị tao nói trúng rồi phải không, không có tiền thì trở về nhà ngồi ngốc đi, đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận bị người ta đánh cho choáng váng.”

Duy Nhược Hề há miệng thở dốc, không thể nói chuyện với bà bác cực phẩm này được.

Duy Lam Anh giống như chưa trào phúng đủ, lại tiếp tục nói: “Bất quá, ngươi không cần lo lắng. Vài ngày lại là đại thọ ông nội ngươi, ngươi có thể đến ăn miễn phí. Đồ ăn rất tốt, không phải loại bình thường. Ở nhà mày thường ăn bánh dinh dưỡng đi, đến lúc đó ráng ăn cho nhiều một chút. Cơ hội như vậy cũng không nhiều.”

“Nga, chính là bình thường bác luôn cảm thấy ăn ngon quá cho nên mới trở thành ‘Đầy đặn’ như vậy nha.” Duy Nhược Hề phản kích nói. Nàng không muốn cho bà cô này biết ‘Đa Cư Quán ‘ một nửa là của nàng để tránh phiền toái, còn hai là đoán chừng nàng nói bà ta cũng không tin. Không chừng còn châm chọc thêm.

“Mày nói cái gì? con nhỏ đáng chết kia.” Duy Lam Anh giận dữ, tiến lên một bước, một cái tát giáng đến trên mặt nàng. Chết tiệt, ả ta hận nhất người nào nói ả béo.

Duy Nhược Hề ngây dại, nàng bị đánh? Người đàn bà nói cũng không thèm nói một tiếng thế nhưng dám đánh nàng. Duy Nhược Hề không kịp nghĩ ngợi, theo bản năng lại đánh trả lại một cái tát.

Duy Lam Anh ngây ngẩn, Duy Nhược Hề cũng ngây ngẩn.

“Con đĩ nhỏ, mày dám đánh tao?” Duy Lam Anh nổi giận, ả ta cho tới bây giờ không nghĩ đến Duy Nhược Hề dám đánh lại ả. Bà ta nhớ rõ trước đây thường xuyên đánh Duy Nhược Hề, khi đó Duy Nhược đừng nói là dám đánh lại, một tiếng cũng không dám phát ra, im lặng cho ả đánh.

“Ta, ta...” Duy Nhược Hề thật sự không biết giải thích cùng bà cô này thế nào, dù sao cũng không phải cố ý.

Duy Lam Anh nắm cổ áo Duy Nhược Hề, chuẩn bị gián một cái tát xuống mặt Nhược Hề, cánh tay bà ta giơ lên, Duy Nhược Hề theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng mà một cái tát kia chậm chạp không có giáng xuống trên mặt nàng.

Duy Nhược Hề mở to mắt, thấy cổ tay của Duy Lam Anh bị 5 ngón tay thon dài giữ lại, theo cánh tay nhìn lên trên nàng nhìn thấy, mái tóc màu đen bóng, hai mắt hẹp dài cất chứa một con ngươi màu lục, như có như không một tia cười nhạo, dĩ nhiên là Mặc Diễm. Người mà ngày hôm qua mới vừa cứu nàng trên tay quái vật.

“Vì cái gì mà mỗi lần thấy cô, toàn thấy cảnh cô đứng nơi đó chờ người ta khi dễ?” Vẫn là âm thanh lạnh lùng lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.