Duy Nhược Hề vươn vai, thật là thoải mái. Đi vào ở Mặc gia tính ra đã hơn một tháng rồi, mỗi ngày cô đều tu luyện, trừ bỏ tu luyện thì cô không làm cái gì cả.
Trong khoảng thời gian này cô không hề gặp qua Mặc Diễm cùng cha anh là Mặc Tứ. Duy ba Duy mẹ cũng không có đi làm chỉ suốt ngày ngốc ở Mặc gia. Bởi vì Duy ba cùng Duy mẹ rất thích máy móc cho nên hai người họ ở Mặc gia luôn nghiên cứu mấy thứ này.
Một tháng này thứ mà Duy Nhược Hề thấy nhiều nhất chình là quản gia Giáp Nhất cùng mẹ của Mặc Diễm, Du Tú Ảnh. Trên cơ bản mỗi ngày Du Tú Ảnh đều đúng giờ xuất hiện trong phòng của Duy Nhược Hề.
Mỗi ngày Duy Nhược Hề sẽ thức dậy lúc 5 giờ sáng, đến 8 giờ cô sẽ tu luyện xong, sau đó cùng mọi người ăn sắng. Nhưng mà lúc ăn cơm chỉ có 4 người thôi là Duy ba, Duy mẹ, Duy Nhược Hề cùng Du Tú Ảnh. Cả tháng này rất ít thấy Mặc ba cùng Mặc Diễm nghe Mặc mẹ nói rằng Mặc Diễm giúp Mặc ba chữa trị kinh mạch.
Ăn xong bữa sáng Duy ba cùng Duy mẹ lại vào phòn làm việc, họ dự định thiết kế một loại máy móc mới. Mặc mẹ sẽ tìm Duy Nhược Hề nói chuyện, bất kể chuyện nhặt nhãnh gì. Sau đó chính là ăn cơm trưa. Còn buổi chiều Duy Nhược Hề sẽ tiếp tục tu luyện. Mỗi ngày cứ thế lập đi lập lại.
Duy Nhược Hề duỗi người, cuộc sống như vậy cũng rất tốt, nhưng mà cô không có khả năng sống cả đời dưới sự bảo vệ của Mặc gia. Cho nên cần phải nhanh nhanh cường đại, phải siêng năng luyện tập. Tranh thủ thời gian để sớm có khả năng bảo hộ gia đình.
Duy Nhược Hề nhìn nhìn thời gian, đã sắp đến 8 giờ, thời gian tu luyện đã kết thúc cô đứng dậy đi vào phòng tắm, xong cô mặc một bộ quần áo đơn giản ra ngoài ăn sáng.
Một bộ quần áo thể thao màu trắng cùng với tóc đen mềm mại, bởi vì vừa được tắm rửa cho nên làn nhìn phấn hồng mềm mịn. Làm cho Duy Nhược Hề sáng ngời trước mắt người khác.
Vừa đến nhà ăn cô liền phát hiện cái người cả tháng nay không thấy mặt mũi ở đâu, Mặc Diễm. Ngoài ra cô còn phát hiện thêm một người nữa chính là Mặc ba cũng đồng thời xuất hiện.
“Chú, dì, ba,mẹ, Mặc Diễm chào buổi sáng.” Duy Nhược Hề mỉm cười cùng chào hỏi với mọi người.
“Ha ha, Tiểu Hề, không cần khách khí như vậy với Mặc Diễm.” Duy ba, Duy mẹ cùng Mặc ba, Mặc mẹ đều cười vui vẻ.
“......” Duy Nhược Hề một đầu hắc tuyến còn Mặc Diễm lại hé ra khuôn mặt lạnh thường ngày.
“Tứ, kinh mạch của anh đã chữa trị tốt rồi sao?” Mặc mẹ truy hỏi, cả tháng nay Mặc Diễm luôn bên cạnh chữa trị kinh mạch cho Mặc Tứ không để người khác tiến vào.
“Phải, đã hoàn toàn tốt lên rồi.” Mặc Tứ vui vẻ tươi cười,đã vài thập niên nay rồi cuối cùng tâm nguyện của ông cũng hoàn thành. “Vài ngày nữa là anh có thể bắt đầu tu luyện được rồi.”
Tâm tình của Mặc Tứ trong khoản thời gian này rất tốt, bộ thể thuật mà ông tu luyện nhiều năm cuối cùng có thể hoàn thành. Hơn nữa con trai ông cũng đã đem bạn gái về nhà, ông không cần lo lắng nữa.
Thật sự là vì Mặc Diễm quá mức tuấn Mỹ hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa từng quen và dẫn ai về nhà cho nên Mặc ba cùng Mặc mẹ mới có ý nghĩ như thế.
“Ai, thật sự là rất cảm tạ người bạn kia của Mặc Diễm.” Mặc Tứ than thở một câu hoàn toàn không biết rằng người cần cảm tạ đang ngồi đối diện với ông mà ông nhận định là con dâu.
Duy Nhược Hề vội vàng ăn cơm cũng không có nghe đến, chuyện này chỉ có Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề biết, Duy ba cùng Duy mẹ đều không có phát hiện một phòng tảng đá kia.
“Diễm, cần phải thay ba mẹ cám ơn người bạn kia của con cho tốt nhé.” Mặc mẹ quay đầu cười nói Mặc Diễm.
“Dạ, con biết.” Mặc Diễm ngẩn đầu nhìn Duy Nhược Hề một cái còn Duy Nhược Hề chỉ lo cuối đầu ăn này nọ.
“A, đúng rồi Tiểu Hề, để chúc mừng chú của con rốt cục lành bệnh chiều nay chúng ta đi dạo phố đi.” Mặc mẹ hưng phấn nhìn Duy Nhược Hề.
“......” Duy Nhược Hề một đầu hắc tuyến, Chú Mặc tốt lên cùng chuyện đi dạo phố có cái gì liên hệ? thật đúng là lấy cớ mà.
“Nếu không mọi người cùng đi đi!” Mặc mẹ vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía mọi người.
“Khụ, một lát nữa chúng ta còn một hạng mục cần phải nghiên cứu, hai người chúng tôi không đi được.” Duy ba cùng Duy mẹ từ chối, bọn họ cũng không có hứng thú đi dạo phố. Hiện tại Duy ba cùng Duy mẹ thoạt nhìn trẻ tuổi hơn trước một chút do nửa năm này đều ăn thức ăn ở trong không gian. Nước uống cũng từ không gian lấy ra. Duy ba cùng Duy mẹ tóc đã biến đen trở lại, nếp nhăn cũng giảm đi rất nhiều thoạt nhìn chỉ giống như vừa 40.
“Cái kia, một lát nữa anh cũng còn phải chữa trị một chút nữa, anh cũng không đi được.” Mặc Tứ mỗi khi nghe đến bà xã của mình muốn đi dạo phố sẽ sợ hãi. Mỗi khi đi dạo phố bà sẽ không ngừng càng quét, đi tới đi lui khắp nơi mà không hề biết mệt.
“Mẹ, con cũng phải chữa trị cùng với ba cho nên không đi cùng mẹ với Nhược Hề được.” Mặc Diễm quá rõ năng lực đi dạo phố của mẹ mình cho nên giao bà cho Duy Nhược Hề thì tốt rồi.
Mặc mẹ bĩu môi nói,” không ai chịu đi cả vậy Duy Nhược Hề con đi với cô là được rồi.”
“......”, Duy Nhược Hề khóc không ra nước mắt, cô khi nào thì nói muốn đi nha.
“Vẫn là Tiểu Hề tốt nhất. Mặc Diễm à con chỉ có một điểm tốt duy nhất là tìm một cô con dâu đáng yêu như thế này cho mẹ thôi.” Mặc mẹ hai tay chống má vẻ mặt vui mừng nhìn Duy Nhược Hề. Bà thật thích cô con dâu này nha, vẻ mặt của cô khi buồn bực rất là đáng yêu.
Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề đồng thời trầm mặc không nói, bọn họ cũng đã sớm giải thích qua là bọn họ kỳ thật không có quan hệ gì nhưng mà cha mẹ hai bên không hề tin. Còn hưng trí ngồi với nhau thương lượng khi nào thì kết hôn, đi du lịch ở đâu, thời gian nào sinh đứa nhỏ thì tốt nhất….ngay cả tương lai của đứa nhỏ thế nào cũng đều vạch định rõ ràng.
Cuối cùng Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm cũng không thèm nói nữa cam chịu nhận định của bọn họ.
Ăn xong bữa sáng, Mặc Diễm cùng Mặc ba không biết vọt đến chỗ nào còn Duy ba cùng Duy mẹ thì chui vào phòng nghiên cứu máy móc.
Còn Duy Nhược Hề thì bị Mặc mẹ kéo vào phòng bắt đầu làm đẹp.
“Phụ nữ muốn xinh đẹp thì phải nhờ quần áo.” Mặc mẹ lôi một đống quần áo của bà từ trong tủ ra, mỗi một kiện đều ướm thử lên người của Duy Nhược Hề. “Hơn nữa Tiểu Hề của chúng ta xinh đẹp như vậy, làn da tốt như vậy. Con mà mặc thêm một bộ đồ đẹp vô nữa khẳng định làm cho tên Mặc Diễm kia chết mê chết mệt nga, ha ha.”
“......” Duy Nhược Hề phát hiện mỗi lần cô cùng Mặc mẹ nói chuyện thì cô không có lời nào để nói.
Mặc mẹ loay hoay nửa ngày mới chọn được một cái váy liền cho Duy Nhược Hề mặc vào. Một chiếc váy màu trắng không có tay, thân váy xòe dài qua khỏi mông một chút.
“Thật là đáng yêu nha!” thay đổi bộ quần áo Duy Nhược Hề trở nên sáng ngời, thanh thuần ở trước mắt Mặc mẹ. Mái tóc mềm mượt đen dài cùng đôi giày cao gót làm cho Duy Nhược Hề lộ ra vẻ quyến rũ thản nhiên.
Duy Nhược Hề có chút không được tự nhiên, cô luôn đưa tay kéo kéo vạt váy. “Dì ơi, cái này có ngắn quá hay không?” giày dường như cũng rất cao.
“Không ngắn, tuyệt đối không ngắn một chút nào, chân của con vừa thon vừa thẳng, mặc cái váy này vào rất hợp.” Mặc mẹ phi thường vừa lòng, quả nhiên con dâu bà là một cô bé đáng yêu xinh đẹp nha. Có Duy Nhược Hề làm cho nguyện vọng có một cô con gái đáng yêu xinh đẹp của bà trở thành hiện thực.