Chờ Duy Nhược Hề ra khỏi không gian, liền phát hiện Duy Hạo cùng Duy Kì đang ngồi ở sô pha trong phòng khách nói chuyện thật vui vẻ.
“Chú, chiến tranh chắc là giống trong TV đều ở bên trong phi thuyền mà đánh sao?” Duy Hạo đối với chuyện bên trong quân đội thật sự rất tò mò, từ lúc Duy Kì vào nhà đến giờ liền quấn quýt hỏi đông hỏi tây. Mà Duy Kì lại rất kiên nhẫn trả lời những câu hỏi đặt ra của Duy Hạo làm thõa mãn sự quan tâm của cậu.
“Đúng vậy, đều là ngồi ở bên trong phi thuyền mà thao tác, bộ con tưởng giống như chiến tranh cả ngàn năm trước sao, cầm súng hay đại pháo gì đó mà bắn nhau. Những cái đó đều lỗi thời rồi chẳng có tác dụng gì.”
“A, chú kể toàn chuyện thú vị, con thật muốn đi nhìn một phen.” Duy Hạo thật sự rất quan tâm đến các vấn đề này.
Còn mặt của Duy Nhược Hề hiện tại đã trở thành màu đen, xong rồi, xong rồi, em trai đã bị chú dụ dỗ đến quân đội rồi.
Duy Kì đả kích Duy Hạo,“Con động tâm cũng vô dụng, hiện tại yêu cầu đối với thân thể của quân nhân vô cùng nghiêm khắc, tinh thần lực hoặc thể thuật của con phải qua cấp 5 cùng với thân thể phải thật tốt. Nếu tinh thần lực cùng thể thuật của con vượt qua cấp 5 mà thân thể có vấn đề cũng không được. Nhưng nếu tinh thần lực hoặc thể thuật vượt qua cấp 10 thì các quân khu sẽ tranh cướp con về.”
“Yêu cầu thật nghiêm ngặt nha.” Duy Hạo hé ra khuôn mặt đau khổ, “Sau này còn đi học phải cần nghiên cứu một chút, bây giờ con còn chưa biết tinh thần lực cùng thể thuật của mình là cấp mấy nữa.”
“Tiểu Hạo, em muốn làm quân nhân sao?” Duy Nhược Hề đột nhiên mở miệng hỏi.
“Di, chị ngồi ở đây từ khi nào vậy?” Duy Hạo đến giờ mới nhìn thấy chị của cậu, không biết chị cậu ngồi bên cạnh từ khi nào.
Câu hỏi này làm cho Duy Nhược Hề thực thương tâm nha, cô ngồi ở đây cả nửa ngày mà hai người bọn họ chỉ lo nói chuyện vui vẻ không có phát hiện ra cô.
Duy Kì liền cười ‘Xì’ thành tiếng:” chị con ngồi ở đây lâu như vậy mà con không có phát hiện.”Duy Kì ngay từ đầu đã nhìn thấy Duy Nhược Hề nhưng mà chỉ gật đầu chào cháu gái một cái thôi cũng không có mở miệng nói chuyện.
“Chị à, em chỉ đối với quân nhân có chút hơi hứng thú thồi còn chưa có ý định đi tòng quân đâu.”
Vừa nghe Duy Hạo nói như vậy Duy Nhược Hề liền thấy tốt hơn. Nguyên lai là thằng nhỏ không có ý định đi tòng quân.
Duy Hạo khi nãy thấy sắc mặt chị hắn không tốt nên tiếp tục giải thích:” em không muốn đi tòng quân, thật sự một chút ý định cũng không có, chị không cần hiểu lầm a.”
Nhưng mà Duy Hạo càng giải thích thì Duy Nhược Hề ngược lại càng cảm thấy Duy Hạo muốn đi nên sắc mặt lại tái nhợt.
“Tiểu Hề , con đừng lo lắng, Duy Hạo đối với quân đội cảm thấy hứng thú nhưng mà không nhất định là nó sẽ đi tòng quân, hơn nữa con cho là vào quân đội dễ lắm sao. Vừa rồi con cũng nghe thấy đó, điều kiện được tòng quân rất là nghiêm khắc.” Duy Kì cũng vội vàng an ủi cháu gái mình.
Duy Hề cũng âm thầm nghĩ, cô biết yêu cầu của quân nhân rất cao và vô cùng nghiêm khắc nhưng mà Tiểu Hạo mỗi ngày ăn đồ ăn trong không gian cho nên về phương diện thân thể khẳng định là sẽ đạt yêu cầu, cô có thể không lo lắng sao? Nhược Hề cảm thấy thật vất vả mới có được người nhà nên cô không muốn mất đi họ.
“Dạ, con biết ạ.” Duy Nhược Hề có chút mất mát, “con đi phòng bếp giúp ba mẹ, chú và Tiểu Hạo cứ tiếp tục nói chuyện đi.”
Duy Kì cùng Duy Hạo nhìn Duy Nhược Hề đi vào phòng bếp liền hai mặt nhìn nhau. Bọn họ nói chuyện về quân đội như thế nào mà Nhược Hề lại mang vẻ mặt mất mát thế này.
“Ba mẹ đang nấu món gì thế? Để con phụ hai người một tay.” Đi vào phòng bếp Duy Nhược Hề đổi thành vẻ mặt tươi cười. Cô sợ Duy ba cùng Duy mẹ lo lắng.
“Tiểu Hề, con tới thật đúng lúc, mẹ định vào phòng gọi con đây. Con vào không gian bắt cho mẹ ít cua mang ra đãi chú, chú con khó khăn lắm mới đến chơi được.” Duy mẹ nói xong đưa cho Duy Nhược Hề một cái vợt và một cái thùng đựng cua.
“Dạ.” Duy Nhược Hề cầm lấy dụng cụ rồi tiến vào không gian, Duy ba cùng Duy mẹ đã có thói quen nhìn Duy Nhược Hề đột ngột biến mất.
Duy Nhược Hề đến bên hồ nước trong không gian mò cua lại thuận tiện hái ít quả đào rước lấy một trận hô to gọi nhỏ của Đào Đào, cuối cùng cô phải kể xong một câu chuyện xưa thì ba đứa mới thả cô ra ngoài.
Quay trở lại phòng bếp Duy ba cùng Duy mẹ đem xử lý đám cua rồi đi hấp còn Duy Nhược Hề thì hỗ trợ dọn bàn ăn. Trên bàn ăn chỉ bày vài món ăn gia đình đơn giản cộng thêm một đĩa cua hấp thật lớn.
“Tiểu Kì, Tiểu Hạo lại đây ăn cơm.” Duy mẹ nấu nướng xong thì gọi Duy Kì cùng Duy Hạo vào ăn.
“Anh! Đây là con cua phải không? Như thế nào lại lớn như vậy?” Duy Kì nhìn đĩa cua trên bàn cơm vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đúng vậy, đây là con cua của Tiểu Hề đấy.” Nhờ Tiểu Hề mà cả nhà không còn mỗi ngày phải ăn bánh dinh dưỡng nữa. “Nào, Tiểu Kì, ăn thử xem hương vị thế nào.”
Duy Kì cầm lên một con cua ăn thử, “Trời! Ngon thật đấy làm con sâu trong bụng em lại lên cơn thèm ăn, Tiểu Hề dưỡng ra nhiều thứ tốt như vậy đáng tiếc em không dám ăn nhiều, nếu không khi trở lại bộ đội sẽ ở trong phòng khử độc chịu tội thật lâu.”
Duy Kì từng nói trong quân đội khi quân nhân xin về nghỉ phép đến khi trở lại bộ đội thì cơ thể sẽ được kiểm tra xem có ăn vào vật ô nhiễm hay không. Nếu phát hiện có độc tố thì sẽ tiến hành loại bỏ độc ra khỏi cơ thể. Quá trình loại bỏ độc này là việc tra tấn vô cùng thống khổ.
Cho nên khi quân nhân trong thời kỳ nghỉ phép về nhà mặc dù rất thèm nhưng vẫn không dám tham ăn. Kỳ thật khi tân binh mới nhập ngũ cũng sẽ bị kiểm tra qua, cơ thể sẽ bị thanh trừ độc tố rồi sau đợt huấn luyện 3 tháng mới chân chính là tân binh và có thể tham chiến.
Duy ba cùng Duy mẹ lo lắng nhìn Duy Nhược Hề không biết mình có phải lắm miệng hay không, tuy rằng Duy Kì là em trai của Duy Lương Thành là chú Duy Nhược Hề nhưng mà cứ thế mà nói ra con cua là do Nhược Hề nuôi được không biết Tiểu Hề có tức giận không.
Duy Nhược Hề cũng biết ba mẹ đang nhìn cô sợ cô tức giận. Thật ra cô cũng không muốn để cho chú mình biết chuyện cô có không gian, dù sao nếu càng nhiều người biết thì nguy cơ Mặc Trạc bị phát hiện càng cao.
Hơn nữa Duy Nhược Hề chỉ mới tiếp xúc cùng chú thôi, cô cũng không biết nhân phẩm của người chú này thế nào, nếu lỗ mãng nói cho chú nghe chuyện cô có không gian dị năng khẳng định là không được.
“Chú! Rau dưa cùng con cua là con mua từ nhà hàng của bạn con. Con mua cua về rồi nuôi trong một thời gian để giành ăn từ từ thôi. Cũng không biết bạn con mua ở đâu mà nghe hắn nói rằng rau dưa cùng con cua đều là thức ăn sạch hoàn toàn không có ô nhiễm nên chú có thể yên tâm, ăn nhiều cũng không có vấn đề gì.” Duy Nhược Hề không muốn cho chú mình biết chuyện không gian, cô không biết ba mẹ có trách cô hay không? Và cô cũng không biết họ có tự trách bản thân mình không nữa. Dù sao càng nhiều người biết thì sự việc càng dễ phơi bày.
Duy Nhược Hề lại hướng Duy ba cùng Duy mẹ thể hiện một ánh mắt thật xin lỗi.